Tấm lưng trần, làn da trắng như tuyết của Cổ Ly Ly hiện ra ngay trước mắt Ô Tử Huyền.
Ô Tử Huyền ngây người tại chỗ, không có phản ứng gì, Cổ Ly Ly chưa bao giờ nghĩ rằng quần áo của mình lại không bền như vậy.
Khi nàng phản ứng lại, không nói một lời, nàng bổ nhào tới Ô Tử Huyền, lột quần áo của hắn.
Ô Tử Huyền đã bắt khá nhiều yêu quái nhưng vẫn chưa có ai đến cởϊ qυầи áo của hắn, vì vậy hắn ngẩn người một lúc.
Suy nghĩ của Cổ Ly Ly rất đơn giản, nếu không thể mặc quần áo của chính mình thì đoạt quần áo của hắn.
Tuy nàng là hồ ly ngàn năm nhưng trước đây nàng cũng là người nên cảm giác xấu hổ hơn những yêu quái khác.
Thập Ngũ mang thức ăn trở lại, thấy Cổ Ly Ly nằm trên người công tử, đang cởϊ qυầи áo của hắn, nhất thời sợ tới mức đĩa thức ăn rơi xuống đất.
“Đồ bất lương, ta biết ngay ngươi đang âm mưu hãm hại công tử nhà ta mà!”
Thập Ngũ nói xong cầm cái lọ bên cạnh đập xuống, Cổ Ly Ly oán hận nhìn chằm chằm hai người, biến thành hồ ly trốn khỏi cửa sổ.
Thập Ngũ thấy công tử nằm bất động dưới đất, hồn xiêu phách lạc, vội chạy tới đỡ hắn dậy: “Công tử, người không sao chứ?”
Ô Tử Huyền nhất thời đần độn, không nói nên lời.
Thập Ngũ bị dọa sợ hãi, nước mắt tuôn rơi. Tự hỏi có phải yêu quái kia đã mang hồn phách của công tử đi rồi không. Trời ơi, bây giờ phải làm thế nào?
Nhìn thấy Thập Ngũ đang hoảng loạn, Ô Tử Huyền đưa tay lên chạm vào mi mắt của cậu ta, Thập Ngũ đang hỗn loạn đã bình tĩnh trở lại.
Ô Tử Huyền đứng dậy, thu dọn quần áo của mình, nhìn thấy miếng vải trên mặt đất, thoáng chút không được tự nhiên.
Nhưng khi quay lại nhìn Thập Ngũ, vẻ mặt lại tỏ ra hờ hững.
“Công tử, người ổn chứ?” Thập Ngũ bình tĩnh trở lại, lo lắng hỏi.
“Không sao.”
“Thật sự không sao? Vừa rồi hồ ly tinh kia định cởϊ qυầи áo người, chắc là muốn ép người, phá hủy sự trong trắng của người. Thật đúng là to gan lớn mật, dám làm chuyện đó với người, chúng ta nhất định không buông tha nàng ta."
Ô Tử Huyền không được tự nhiên ho một tiếng: “Nói bậy bạ gì vậy? Hồ ly kia…
Nàng ta thế nàng rồi?”
Thập Ngũ vẻ mặt lo lắng, Ô Tử Huyền nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của tiểu hồ ly không giống muốn câu dẫn hắn mà là giống như phẫn hận muốn cướp đi quần áo của hắn.
Chẳng lẽ vì hắn xé quần áo của nàng nên nàng muốn lột quần áo của hắn để trả thù?
Thật là tâm tư trẻ con, con hồ ly này, e rằng vẫn chưa trưởng thành.
“Vậy thôi, chuyện này thôi đi, đừng nhắc nữa.”
Thập Ngũ ngơ ngác nhìn công tử, nhưng mà quỷ hồ ly tinh chạy thoát, chuyện huyện lệnh phải làm thế nào?
Công tử nói dối tiểu yêu tinh, nói rằng chúng ta sẽ không quan tâm sống chết của dân thường nhưng công tử luôn làm việc chu đáo, nhân từ, sẽ không làm tổn thương người vô tội.
Nếu người muốn mang con kỳ lân Thanh đồng đi, người cũng sẽ không bao giờ để oán khí trong ngục lan ra bên ngoài, báo hại dân chúng.
Chỉ là nếu không có tiểu hồ ly, bọn họ có thể phải tự mình làm, đây là một chuyện rắc rối.
Ô Tử Huyền không vội, chỉ cười nhẹ: “Đừng hoảng sợ, tiểu yêu tinh trốn khỏi đây nhưng vì lợi ích bản thân, nàng ta nhất định sẽ diệt trừ Huyện lệnh.”
Thập Ngũ nghe công tử nói, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Còn nữa, bây giờ chúng ta quay về sao?”
Ô Tử Huyền ngừng lại: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi đến Rừng Cóc.”
“Đến đó làm gì?”
Nơi rậm rạp đó, chim chóc còn không đến.
“Ngươi đi chuẩn bị đi, nếu như những gì tiểu hồ ly nói là thật, có lẽ thật sự có thể lấy được dược liệu hiếm chữa khỏi bệnh cho Tử Nhi.”