Chuyển Luân Vương ngoài miệng nói, nhưng tay không động. Hồ Vương sợ hắn lại đùa nghịch cái gì, liền thúc dục hắn nhanh một chút, nếu còn dám đùa hay bịp bợp gì đó sẽ đạp nát điện thờ Diêm Vương. Chuyển Luân Vương hai mắt nhắm lại, miệng lầm bầm thần chú, hình thức rất nghiêm túc.
Rồi bất chợt, hắn nhanh như chớp chạy qua cỗ thân thể Tô Tứ, cúi đầu hôn lên miệng y, Hồ Vương chưa kịp phản ứng hắn đã buông Tô Tứ ra, bắt lấy hồn phách Tô Tứ ném về phí thân thể, hồn Tô Tứ cứ thế mơ mơ màng màng nhập vào thân, nằm xuống.
Làm xong Chuyển Luân Vương ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài, nhưng Hồ Vương như một làn gió phi thân bay đến túm lấy hắn.
Chuyển Luân Vương nhìn Hồ Vương nịnh nọt cười:” Hồ huynh đừng nóng, ta chẳng qua cho hắn ăn giải mê hồn hương thôi.”
Sắc mặt Hồ Vương lại thập phần khó coi, hai lông mày nhăn lại thành một đoàn, nhưng miệng cười khiến người ta nhìn vào trống rất hắc ám, nói: ” Thật ra không cần dùng miệng đúng không?”
Hai mắt Chuyển Luân Vương đảo qua một cái, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, cũng không trả lời, lại càng oán hận, thầm rủa: ” Dấm chua đè chết ngươi, con mẹ nó chứ cho ngươi chết vì dấm chua.”
Vừa rồi hắn không được chút tiện nghi gì, vì thế lấy Tô Tứ ra trả thù, tuy rằng thủ đoạn cấp thấp nhưng lại rất hữu dụng đấy.
Nhưng nhìn mặt Hồ Vương càng ngày càng gần, thấy chiều hướng có vẻ xấu đi, chuyển Luân Vương nuốt nước bọt “Ực..ực”.
“Tuy rằng ta chưa có xem Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, nhưng ta lại biết một trò đùa để tiêu khiển, gọi là “Hoàn ngã phiêu phiêu quyền”.Nhưng chưa hiểu rõ lắm, lại không đích thân tập luyện, vừa vặn hôm nay Tiết huynh đến thì luyện tay một chút”.
Dứt lời, hắn giơ hai tay lên, nhắm ngay khuôn mặt tuấn tú của Chuyển Luân Vương mà đánh, quyền trái, quyền phải, quyền trên, quyền dưới, đánh từ trái qua phải rồi lại từ phải qua trái, đánh từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Đánh từ mặt dài thành mặt tròn, xong từ tròn biến trở về dài, cuối cùng chốt hạ một cái Phật Sơn Vô Ảnh cước đem đầu heo Chuyển Luân Vương biến về hang ổ ( e đặt tên lại cho: Gọi là …lung tung quyền có được không???)
Hồ phách Tô tứ đã trở về, trên giường phát ra tiến kêu khe khẽ trầm thấp “Ư…ư..ư”
Hồ Vương nghi hoắc quay trở lợi nhìn, phát hiện ra tóc cùng lễ phục Tô Tứ đã tháo tung, phủ lên người, thân thể vẫn có vết cào cũ. Nhưng mà vết cào đỏ tươi lại làm nổi bật lên chỗ da trắng mịn không bị tổn hại, da trắng như ngọc.
Y nằm cạnh tơ lụa hoa lệ giống như bạch xà trút bỏ lớp da, uốn uốn éo éo, nhưng ngây ngô, không có ý thức rằng bản thận đang toát ra mị hoặc cùng xinh đẹp.
Kèm theo đấy là tiếng rêи ɾỉ, trong miệng Tô Tứ thỉnh thoảng lại thốt lên: “Ta…muốn…muốn…ta…muốn”.
Tai xù trên đầu Hồ Vương dựng thẳng lên, đem tiếng nói nghe rành mạch, hắn chỉ thấy khí huyết tăng vọt lên mặt, lại muốn từ trong mũi thoát ra, cuống quýt lấy tay che mũi.
Tô Tứ ngồi dậy, đi nhanh về phía Hồ Vương, hai tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức nhảy lên một cái, liền hôn môi Hồ Vương.
Hồ Vương chỉ thấy trong đầu kêu “Oành” một tiếng rất to, trước mắt một mảng đen kịt, thân thể lập tức bủn rủn vô lực.
Đầu lưỡi Tô Tứ liền đưa vào trong miệng Hồ Vương, vụng về ở bên trong cuốn lấy. Hồ Vương bị hành động của y làm kinh ngạc, nhất thời thất thần, không có phản ứng lại.
Tô Tứ một tay ôm lấy cổ Hồ Vương, tay kia đưa về sau, trượt theo thắt lưng một đường đi xuống, chạm tới cái đuôi.
Hồ Vương đang mơ màng rốt cuộc tìm thấy một tia tỉnh táo. Chuyển Luân Vương chết tiệt, chắn chắn lúc nãy cho Tô Tứ ăn mị dược. Là muốn mình lại đem Tô Tứ áp dưới thân, nhưng trong chuyện này hắn quyết không thỏa hiệp, đành phải ngăn Tô tứ lại, sợ bản thân nhất thời nóng vội không cầm được, Tô Tứ sẽ lại đi thăm Quỷ Môn Quan.
Tuy rằng trong lòng thanh tỉnh, nhưng làm sao chịu được việc Tô tứ quyến rũ? Tô Tứ bây giờ giống như một quả hạch đào bị đập vỡ vỏ, thoát ra ngoài thơm ngào ngạt, ngọt ngọt, trắng mịn. Đành đánh nhanh thắng nhanh, nhẹ nhàng hết mức mà xử trí, cái này cũng thật sự làm khó Hồ Vương đi
(Hạch đào: quả óc chó??)
Sau khi xong, Hồ Vương lấy một khối vải trắng lau mồ hôi trên mặt cho Tô Tứ, miệng lẩm bẩm mà như đang hỏi Tô Tứ: ” Nương tử, cái trâm kia là chính ngươi cắm hay chỉ trùng hợp?”
Tô Tứ mệt mỏi, nhưng lại bị Hồ Vương ôm chặt, hạ thể vẫn còn ở trong y, có hút căng trướng không thoải mái. Nghe thấy Hồ Vương nói, y miễn cưỡng đưa mắt nhìn, cố gắng từ trong thần trí mờ hồ lấy một chút tỉnh táo, trả lời như nói mơ: ” Ta đau quá nên nắm bừa lấy một vật, thật sự không nghĩ đến lại đi ghim vào, ghim vào…”
Hồ Vương lập tức ngồi bật dậy, tay ở trên eo Tô tứ càng xiết chặt, đau nhói làm Tô Tứ tỉnh ra không ít. Vết thương của y còn chưa kịp bôi thuốc, chẳng qua là máu đã ngừng chảy.
“Thật sao?” Hồ Vương nhìm Tô Tứ chằm chằm.
“Nói như vậy là ngươi cũng không phải thật sự muốn chết, cũng nguyện ý hoàn dương?”
Tô Tứ:” Mạng sống của ta ti tiện sống chết đều như nhau, ta chỉ là lo lắng khi ta chết rồi, Đỗ Ngũ sẽ lẻ loi không ai chiếu cố, ta còn muốn nhìn đệ ấy kết hôn, sinh con dưỡng cái.”
Tâm Hồ Vương quặn lại, không biết là chua xót hay đau lòng, hắn hôn lên mắt Tô Tứ, thấp giọng nói: ” Ngốc, còn có ta thương ngươi mà. Tâm ngươi cũng phả chia cho ta một chút.”
Tô Tứ không nói lên lời, có một cảm giác gì đó, giống như chua xót mà xông lên mũi, từ trong mắt chảy ra, nước mắt trong suốt dính trên lông mi, như mái hiên đọng một giọng nước mưa.
Khi còn bé, xảy ra lũ lụt, tất cả đồ dùng trong nhà, cây cối, hoa cỏ cùng người nhà đều bị lũ cuốn đi, y cõng Đỗ Ngũ trên lưng, ngu ngốc, u mê chạy trốn, đem mình bán cho nhà giàu làm nô. Đằng đẵng trôi qua hai mươi năm, cùng Đỗ Ngũ sống nương tựa vào nhau, ấm áp đều nhận từ đối phương, ít khi nhận được từ người khác.
Tứ tiểu thư trong phủ lại cho y chút ít ôn nhu nhưng cũng làm y thụ sủng nhược kinh, thời gian dần trôi qua, y chưa bao giờ nảy sinh tình cảm. Lòng của y giống như một căn phòng ẩm ướt u ám, cửa đóng kín, chỉ chừa ra một cái khe hẹp, Hồ Vương dù cho là lời giả dối, nhưng giống như ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hẹp ấy.