Chương 5: Kẻ không có quá khứ
Đoàn tù binh Tinh Vũ nối nhau đi dài dằng dặc cả một đoạn đường, không khí trầm mặc, im lìm, trừ tiếng khua gông, xích loảng xoảng, thi thoảng, một binh mã lại vung roi thị uy, tuấn mã bị ghìm cương, hí dài một tiếng phá vỡ bầu không khí u ám.
- Điện hạ, tù nhân đã được giải đến!
Vị tướng dẫn đầu chắp tay nghiêm cẩn báo cáo, phía trên tường thành, Quân Kiếm Vũ đứng hầu bên tiểu điện hạ, mày nhíu thật chặt, im lặng như thân tùng trước bão tố.
Một vài người trong đám tù cao ngạo ngước mặt nhìn lên, phản ứng của họ là kinh ngạc, sau đó là tức giận không thể tin nổi.
Tiếng xì xào khắp nơi nổi lên: "Kia chẳng phải là thập đồ đệ trong Thập Nhân Nhất Đẳng của Tinh Vũ đó sao?"
"Thì ra là do hắn bán đứng Tinh Vũ"
"Phản bội sư môn, bán rẻ huynh đệ, lại còn giam giữ sư phụ đại nhân!"
"Ta phi! Rác rưởi!"
Đám tù binh phút chốc nhốn nháo, kẻ chỉ trỏ, chửi rủa, kẻ nhổ nước bọt phỉ báng, tất cả đều nhìn về phía Quân Kiếm Vũ với vẻ căm hận.
- Im ngay! Đừng làm ồn!
Binh sĩ quát lớn, tay cầm roi vun vυ"t đánh xuống mấy nhát thị uy, đám tù trầm xuống im lặng hẳn, Quân Kiếm Vũ thấy vậy tay siết chặt thành quyền, bọn họ tức giận như vậy cũng là có lý do, nhưng y không muốn nhìn thấy huynh đệ mình bị đánh, bị mắng.
Y phản bội sư môn, đáng bị nguyền rủa. Nhưng mà, người bên cạnh cũng không có lỗi gì với Tinh Vũ của y, tất cả là do lòng tham của sư phụ. Quân Kiếm Vũ cũng như đóa sen nở trong vũng bùn, nhưng mà, chính vũng bùn đó đã cưu mang và nuôi dạy y.
Quân Kiếm Vũ rối bời đau khổ.
- Đừng suy nghĩ nhiều, mạng của bọn họ là do ngươi cứu. Tinh Vũ Môn không còn nữa cũng là một điều tốt cho bọn họ, bản thân ngươi chính là đang cứu rỗi cuộc đời bọn họ không còn phụ thuộc vào cái mầm ác mà gieo thêm sai lầm. Quân Kiếm Vũ, hiện tại ngươi không còn nợ gì bọn họ cả.
Giọng nói nhẹ nhàng như đi thấu vào lòng người vang lên, Quân Kiếm Vũ giật mình nhìn xuống, tiểu điện hạ của hắn vừa nói dứt lời, tay ra hiệu ngừng đánh phạm nhân. Quân lính lập tức răm rắp tuân lệnh, cửa thành được mở ra, gông xích trên người các tù binh cũng đồng loạt được gỡ xuống, trong lúc bọn họ đang ngơ ngác, vị tướng lĩnh dẫn đầu đoàn quân tuyên bố:
- Điện hạ có lệnh, tha chết cho tất cả tội nhân Tinh Vũ, nay tuyên bố cho các người biết, phạm nhân Trình Hạo nguyên là đọa tiên Hoa Thiên Quốc lúc trước phạm tội bị lưu đầy Man hoang, về sau y trốn thoát được, lại lập nên phái Tinh Vũ, thường bắt cóc những đứa trẻ có tư chất về nuôi, sau lại sử dụng các ngươi như công cụ lợi dụng để phục vụ ý đồ quay lại phản quốc, trả thù của cá nhân hắn. Điện hạ nhân từ nghĩ thảm thương cho số phận các ngươi, nên tha tội chết. Trục xuất khỏi Thiên Hoa Quốc, từ nay hãy rửa tay gác kiếm, quay lại cố hương, làm lại từ đầu...
Đoàn tù nhân nghe thủng đầu đuôi, mới đầu còn phẫn nộ không tin, nhưng sau khi tướng sĩ lật hình truy nã năm xưa của Trình Hạo, ai nấy đều ngỡ ngàng kinh ngạc.
Bọn họ, kẻ đã gần ba mươi, kẻ mới mười, mười ba tuổi, chuyện quá khứ, người nhớ, người không, bây giờ họ mới bàng hoàng nhận ra, cả thanh xuân, tinh thần, sức lực, đã, đang và sắp sửa trở thành công cụ lợi dụng cho kẻ mà họ thường ngày vẫn cung kính gọi một tiếng "sư phụ đại nhân"
Thực chất. Những chuyện hiệp nghĩa bình thường họ vẫn làm, lại chính là một màn kịch lừa đảo do Trình Hạo vẽ nên...
Cả đoạn kinh thành trầm lặng, sau đó các huynh đệ Tinh Vũ, bắt đầu từ người lớn tuổi nhất, cho đến nhỏ dần, quỳ xuống lạy tạ mà rằng: "Đội ơn điện hạ!" đồng loạt hô vang như sấm. Rung chuyển cả đoạn tường thành.
Đoàn tù lầm lũi đi rồi, Quân Kiếm Vũ vẫn đứng thinh lặng bên cạnh Khuynh Mị Dẫn. Nàng hôm nay vẫn là một nữ hài nhỏ nhắn, thân mặc hoàng bào, tóc vấn cao, trên mặt đeo một mặt nạ nhỏ bằng vàng, che kín nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, ánh nhìn của nàng hun hút nhìn thấu tâm can người đối diện.
- Xem ra ngươi trông không có vẻ như đang thật bất ngờ?
Quân Kiếm Vũ mỉm cười yếu ớt, y chầm chậm kể:
- Ta vốn dĩ lúc nhỏ cũng như bọn họ, sau này lớn dần, mỗi lần làm nhiệm vụ lại có chút dự cảm kỳ lạ, lâu dần ta lại nghi ngờ, vì sao có nhiều sư huynh đệ bỗng dưng mất tích thần bí, sư phụ bảo, bọn họ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, nhưng mà trước đấy, nhiều lần ta dự cảm được các huynh ấy có lẽ đã biết được bí mật gì đó... Sau đó, ta tiếp tục tìm hiểu ngọn nguồn...có lẽ...Nếu sư phụ không thua dưới tay điện hạ, người tiếp theo ngài ấy xuống tay diệt khẩu sẽ là ta!
- Thì ra ngươi đã biết cả rồi.
Khuynh Mị Dẫn im lặng đứng cạnh Quân Kiếm Vũ. Sau đó nàng nhìn y truy vấn:
- Ngươi muốn giữ Trình Hạo còn sống, tất có điều muốn hỏi?
- Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có một câu hỏi muốn hỏi sư phụ. Chỉ hắn có thể trả lời cho ta biết. Chuyện ta là ai, từ đâu đến, như thế nào...?
Quân Kiếm Vũ ngước mặt nhìn trời cao, phiền muộn hiện rõ trên gương mặt thập phần anh tuấn, y thở dài:
- Nhưng sư phụ, hắn thà đem bí mật cùng với mình xuống mồ chứ nhất quyết không nói cho ta...
Phải, đêm qua điện hạ cho phép y vào đại lao thăm sư phụ. Ban đầu hắn rất tức giận, nhưng sau đó bị lý lẽ của Kiếm Vũ lột trần, Trình Hạo im lặng nhưng nhất quýêt không nói cho Kiếm Vũ biết thân phận của y. Sau đó... Trình Hạo đã tự vẫn trong lúc cai ngục không để ý, vĩnh viễn mang theo bí mật thân thế của Kiếm Vũ xuống cõi âm ty...
- Thiên hạ rộng lớn như vậy, trẫm không tin không một ai biết gì về sự tồn tại của khanh, cho dù là mò kim đáy bể, nhất định trẫm sẽ điều tra được cho khanh.
- Đa tạ điện hạ, vì sao người lại đối tốt với ta như vậy? Kiếm Vũ có gì xứng đáng?
- Chỉ cần sau này ngươi trung thành với trẫm, ta sẽ luôn đối tốt với ngươi. Kiếm Vũ, khanh hãy cho ta thấy, trẫm đã lựa chọn tin tưởng không nhầm người.
Khuynh Mị Dẫn mỉm cười quay đi, Quân Kiếm Vũ vẫn mông lung nhìn về phía trước.
Tin tưởng?
Người hắn từng tin tưởng nhất, hóa ra chỉ là lợi dụng, lừa dối hắn.
Trình Hạo chưa bao giờ nói, hay nghĩ đến tin tưởng hắn. Tiểu điện hạ nói nàng tin tưởng hắn.
Quân Kiếm Vũ không rõ, liệu hắn có thể tin tưởng lời này của nàng hay không?
l