Chương 6: Xúc cảm

Một khu chung cư ở vùng ngoại thành.

Nơi này được xây dựng dựa lưng vào ngọn núi, hồ nước nhân tạo chạy ngang qua toàn bộ khu chung cư, cây xanh tươi tốt, ngay cả vào mùa đông, nơi này vẫn có những mảng xanh ấm áp như đang ở phương Nam.

Trên đỉnh núi tư mật nhất và có tầm nhìn tốt nhất chỉ có một biệt thự đơn lập.

Muốn đi đến căn biệt thự đơn lập này thì phải đi qua trạm gác cổng ở trên đường núi, bất kể là vị trí hay bố trí phòng trộm, đều làm nơi có cảm giác cô độc cao cao tại thượng này không quá hợp với những hàng xóm khác ở dưới chân núi.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, những người hàng xóm nhìn lên và thấy ngôi nhà tối tăm hòa lẫn với đàn dơi đang bay, điều này càng khiến họ thích thú đoán xem loại yêu ma quỷ quái nào đang sống trong căn biệt thự kia.

Ước chừng những người hàng xóm này đoán một vạn lần cũng không thể đoán được đây chính là nơi ở của nữ diễn viên nổi tiếng, trước mặt người khác luôn tỏa sáng rực rỡ, đại minh tinh Triêu Từ.

Đèn trong phòng không sáng, chỉ có đèn bên cạnh ghế sofa được bật trong phòng khách.

Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, từ bên trong truyền ra tiếng nôn nhẹ.

Âm thanh ngắt quãng và đè nén, trong căn phòng hơi trống trải và tối tăm này tạo ra cảm giác có chút đáng sợ.

Đứng ngoài cửa là một cô gái với vẻ mặt nghiêm nghị, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.

Cô gái có mái tóc đen ngắn bình thường, làn da trắng nõn và đôi mắt tròn, cao khoảng một mét sáu, làm cô trông giống như một học sinh trung học trẻ tuổi.

Điều không phù hợp với vẻ ngoài của cô là sự kiên định trong ánh mắt và cách ăn mặc quá trưởng thành của mình.

Ngay cả khi trong phòng đã khuya, cô vẫn mặc bộ vest công sở thẳng tắp, đứng thẳng lưng, cầm ly nước có nhiệt độ thích hợp trên tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng kín, như một người bảo vệ trung thành, nôn nóng chờ đợi người bên trong cánh cửa bước ra ngoài.

"Chủ nhân."

Người kia ở bên trong quá lâu làm cô lo lắng sốt ruột.

Cô thử gọi nhỏ, không dám kêu quá lớn, nhưng cô thật sự lo lắng cho tình trạng của Triêu Từ.

"Có thể để tôi vào xem ngài không?"

Lời nói của cô không nhận được phản hồi.

Nhưng tiếng nôn mửa trong phòng tắm cũng ngừng lại.

Cô gái do dự không biết có nên bỏ qua phép tắc mà đẩy cửa vào hay không, dù có bị mắng thì cô cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt, cô quá lo lắng cho Triêu Từ.

Thời điểm muốn mở cửa ra, phía sau truyền đến một giọng nữ trầm thấp và áp bách.

"Tiểu Túc, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như vậy. Cô hẳn là biết rõ hơn bất kỳ ai, điều mà người bạn già này của tôi không thích nhất chính là không gian riêng tư của mình bị quấy rầy."

Một tia sáng vàng kim từ không trung phớt qua làm bức màn bị cuốn lên, sau khi rèm cửa khẽ nhúc nhích, một người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng óng xuất hiện trên chiếc ghế sofa vốn trống rỗng.

Người phụ nữ đó có đôi mắt phượng và đôi môi đỏ mọng rất đẹp, chẳng qua là nhìn có chút bạc tình. Làn da trắng nõn của cô ấy phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, mái tóc dài mượt mà từ vai đến eo như thác nước, khiến cả người cô ấy như được bao bọc trong một tầng ánh vàng.

Ngay khi xuất hiện, cô ấy tao nhã nhặt một bông hoa đỗ quyên đang nở rộ trong chiếc bình trên bàn, từ từ đưa lên mũi và nhẹ nhàng ngửi.

Bất kể là hành động hay lời nói cũng đều tản ra thái độ cao ngạo và lười biếng.

Cô gái được xưng là "Tiểu Túc" ngoái đầu nhìn lại thấy được người phụ nữ kia đang ngửi hoa, cô lãnh đạm mang theo sự ghét bỏ nói: "Yển Phong tiểu thư, xin hãy đặt bông hoa đó xuống, đó là do tại hạ vất vả bố trí. Nếu nó bị xáo trộn, chủ nhân sẽ không vui."

Yển Phong liếc mắt nhìn Tiểu Túc, cô không những không đặt bông hoa xuống mà còn dùng đầu ngón tay ấn vào xương hoa một cách khıêυ khí©h và nuốt nó vào đôi môi đỏ mọng của mình từng chút một.

Tiểu Túc: "......"

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng vang nhỏ, Triêu Từ đẩy cửa ra.

"Chủ nhân!" Tiểu Túc lập tức không thèm tranh luận với Yển Phong, tiến lên trước vội vàng hỏi, "Ngài cảm thấy thế nào rồi?"

Sắc mặt Triêu Từ tái nhợt như tuyết, thoạt nhìn rất xấu, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được, cô đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng do máu của Lục Kim mang đến.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi mới nôn mửa, trong mắt Triêu Từ có tơ máu rất rõ ràng, màu môi cũng rất thâm, khiến nụ cười của cô trông mong manh và tràn đầy cảm giác người đẹp đang bệnh.

"Cô lại bắt nạt Tiểu Túc." Triêu Từ ấn vào đôi vai đang bồn chồn của Tiểu Túc, ý bảo cô thả lỏng một chút.

Mắt phượng của Yển Phong híp lại, cười như không cười nhìn Tiểu Túc, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Thấy cô ta đáng yêu, muốn trêu đùa một chút thôi."

Yển Phong không chút nào để ý đến ánh mắt Tiểu Túc đang trừng mình, tiếp tục nói với Triêu Từ: "Không bằng cô dạy tôi cách loài yêu các cô làm thế nào để hạ khế ấn đi. Chờ chừng nào cô chết, tôi có thể cân nhắc tiếp quản vật nhỏ này để tự mình dạy dỗ."

Nghe được hai chữ "khế ấn" này, sắc mặt Tiểu Túc đỏ lên, lập tức lộ ra vẻ tức giận, đôi mắt tròn xoe trở nên sắc bén.

Triêu Từ cười nói: "Chuyện khế ấn này không thể dùng lung tung được. Cô không phải là đặc biệt tới đây để dọa em ấy chứ? Tiểu Túc, phiền em đi rót chút rượu đến đây."

"...... Vâng."

Sau khi Tiểu Túc rời đi, Triêu Từ ngồi xuống chỗ ngồi bên cảnh Yển Phong, nhắm mắt lại.

Yển Phong kinh ngạc nhìn cô: "Cô không trả lời WeChat của tôi thì thôi đi, tôi tìm tới cửa rồi mà cô còn ngủ trước mặt tôi."

Triêu Từ nghe ra giọng nói của cô ấy có chút bất mãn, ý cười trên khóe miệng cô càng đậm.

Yển Phong thấy thái độ không thèm quan tâm đến sống chết của Triêu Từ: "Tôi không nên quan tâm đến cô. Chẳng phải thà để cô chết đói chết khát sẽ tốt hơn sao?"

"Cảm ơn cô còn nhớ thương tôi, tự mình tới tìm tôi."

"......"

Sau một câu nói, Yến Phong liền mất hết sự tức giận.

Người bạn già này của cô vẫn trước sau như một. Làm cho người ta vừa yêu vừa ghét là điều Triêu Từ giỏi nhất.

Im lặng một lúc, Yển Phong tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ, cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài.

"Chúng ta quen biết gần ngàn năm, lần đầu gặp mặt, tôi còn tưởng rằng cô là một người lạnh lùng, thờ ơ với mọi việc, làm sao có thể tưởng tượng được, cô kỳ thật lại là một người si tình như vậy." Yến Phong lộ ra vẻ tò mò, "Thà rằng không ăn một ngụm không uống một giọt nào, nhịn đói mấy ngàn năm, cũng không muốn làm tổn thương đến cô ta một chút nào. Đừng nói là ăn thịt, ngay cả hạ khế ấn cũng không nỡ. Nếu đám con cháu tộc nhân của cô biết chuyện này thì chắc là sợ đến rớt cằm rồi đi."

Nghe được hai chữ "tộc nhân" này, nụ cười trên mặt Triêu Từ không giảm, nhưng hai mắt lại mở ra.

Yển Phong cũng biết chính mình lanh mồm lanh miệng, vô tình nhắc tới cấm kỵ của Triêu Từ, lập tức thay đổi chất giọng: "...Dù sao, có một điểm tôi nói không sai, không biết cô làm sao có thể làm được, ba ngàn năm không ăn không uống, máu cô ta đã đến miệng nhưng lại có thể mạnh mẽ nhổ ra. Mấy năm qua sao cô có thể nhịn được vậy, bây giờ cô yếu đuối và đau đớn đến mức nào, chỉ có cô mới biết rõ nhất. Nhưng tôi biết một điều, nếu tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ chết. Cô và tôi, cũng như đám nghiệp chướng đang để mắt tới cô, đều biết điều này! Chẳng lẽ cô..."

"Mệnh cách của em ấy đã bị xáo trộn, vinh quang đáng lẽ phải thuộc về em ấy đã bị đánh cắp."

Lời nói của Triêu Từ chẳng hề ăn nhập gì với lời Yển Phong vừa mới nói.

Ngón tay Triêu Từ gõ nhẹ, trong không khí lóe lên một ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, một cuốn sách có ánh sáng trắng xanh tựa như được nhấc lên từ trong lửa, chậm rãi rơi xuống, rơi thẳng vào tay Triêu Từ.

Yển Phong nhìn qua quyển sách này, đây là "Mệnh bộ" của Lục Kim, ghi lại mệnh cách của mỗi một đời của cô ấy.

Kể từ khi gặp Triêu Từ, cô thường xuyên nhìn thấy Triêu Từ lật xem mệnh bộ của Lục Kim, còn to gan lớn mật mà dùng pháp lực để nhìn trộm thiên mệnh, đọc đi đọc lại, ghi nhớ những khó khăn lớn nhỏ mà Lục Kim phải trải qua.

Triêu Từ trước nay đều không nỡ nhìn Lục Kim chịu khổ, chỉ cần là có cách hóa giải, cô đều sẽ nghĩ mọi cách chịu đựng thay Lục Kim.

Nếu vận mệnh không trọn vẹn, Triêu Từ cũng sẽ đồng hành và cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa.

Khi sự khó khăn của Lục Kim kết thúc, Triêu Từ sẽ lặng lẽ rút lui, khiến Lục Kim nhanh chóng quên đi sự tồn tại của mình.

Cho đến nay Triêu Từ đã làm rất xuất sắc, nhưng vì năm tháng canh giữ quá dài, thời gian thay đổi nên chắc chắn sẽ có một số điều bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn.

Chỉ là lần nhìn như ngoài ý muốn này, mấy chục năm qua chưa từng xảy ra.

Triêu Từ mở mệnh bộ trong tay ra, ánh mắt mềm mại lại đau lòng nhìn từng câu từng chữ về Lục Kim trong cuốn sách:

"Mệnh cách của em ấy ở kiếp này quả thực có phần không trọn vẹn. Cha mẹ đều mất từ

khi em ấy còn nhỏ, cùng đứa em gái sống nương tựa lẫn nhau nhưng cũng chỉ có mười tám năm tình chị em. Mặc dù cô độc một mình nhưng đường sự nghiệp của em vẫn rất đáng khen ngợi. Hai mươi tuổi sẽ thu hoạch được thành tựu to lớn Nữ diễn viên chính xuất sắc đầu tiên trong đời, từ đó bước lên con đường huy hoàng, đoạt được tất cả các giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, con cháu đầy nhà, năm 90 tuổi ra đi không có đau đớn. Đây chính là quỹ đạo kiếp này của em ấy."

Nói đến đây, giọng nói của Triêu Từ mang theo ý cười, tựa hồ rất vừa lòng.

"Giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà em ấy giành được khi mới hai mươi tuổi, chính là dành cho vai nữ chính của Phòng thí nghiệm biển sâu. Giải Phong Bi đêm qua đáng lẽ phải thuộc về em ấy, bắt đầu từ giải thưởng này, mở lên thời đại của em ấy. Sau đó là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Đồng, kéo theo đó là hàng loạt giải thưởng và lời mời từ vô số đoàn đội ưu tú sẽ đổ xô về phía em ấy. Nhưng..."

Giọng điệu thay đổi, giọng nói của Triêu Từ trở nên trầm thấp.

Lật mệnh bộ đến trang tiếp theo, Yển Phong chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền lộ ra sự khϊếp sợ.

Trống rỗng.

Phần sau của mệnh bộ của Lục Kim cái gì cũng không có

Yển Phong lúc trước đã từng xem qua, trong đó toàn viết dày đặc về những thành tựu của Lục Kim trong nửa sau cuộc đời chứ không phải một chữ cũng không có như lúc này.

"Cuộc đời của em ấy đã bị đánh cắp, mọi thứ đã thay đổi. Sự thay đổi có thể đã xảy ra vào đêm qua hoặc sớm hơn. Tôi không còn có thể nhìn thấu một đời này của em ấy nữa."

Triêu Từ đóng mệnh bộ lại, ngước mắt nhìn bức tranh ở giữa phòng khách, tỉ mỉ thưởng thức.

Bức tranh này dài ba mét, rộng gần hai mét rưỡi, gần như đứng giữa phòng khách của Triêu Từ, ai đến nhà cô đều không thể xem nhẹ bức tranh này.

Người trong tranh chính là Triêu Từ, cận cảnh khuôn mặt của cô.

Bức tranh này được bảo quản cực kỳ kỹ lưỡng, nhưng có lẽ vì bức tranh đã quá cũ nên khung và chất liệu màu sắc bị bong tróc nặng nề, dù được chăm sóc cẩn thận cũng khó tránh khỏi hiện rõ sự cũ kỹ.

Triêu Từ nghiêm túc nhìn nó, mang theo tình cảm thành kính, như thể chỉ mới nhìn thấy nó lần đầu tiên, không giống như đã nhìn nó hàng nghìn lần trước đó.

Sau đó, cô giống như nghĩ đến một điều gì đó đặc biệt tốt đẹp, nụ cười của cô càng rõ hơn: "Mà tôi có khả năng sẽ chết thật. Đây có lẽ là kiếp cuối cùng tôi có thể bảo vệ em ấy."

Tiểu Túc trốn ở góc ngoài phòng khách, trong tay cầm chai rượu nhưng vẫn không bước vào, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.

Khi cô nghe những lời cuối cùng của Triêu Từ, những ngón tay đang cầm bình rượu của cô đột nhiên nắm lấy mép bình, trong tích tắc, bình thủy tinh bị cô bóp nát, rượu đổ ra khắp sàn nhà.

......

Sau khi Yển Phong rời đi, lúc Tiểu Túc thu dọn chén rượu trên bàn, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định nói: "Chủ nhân, chỉ cần lời nguyền đó còn ở đó, mỗi lần ngài đến gần cô ấy, ngài sẽ đau đớn giống như đêm nay. Nếu ngài thật sự lo sợ cho tính mạng của mình, tại sao không..."

Triêu Từ ngước mắt lên, mỉm cười vỗ nhẹ vào tay cô ấy, ngắt lời cô: "Muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi."

Tiểu Túc thấy Triêu Từ vẫn thản nhiên không thèm để ý mà đi vào phòng ngủ của mình, dù cho có thiên ngôn vạn ngữ thì cũng không có lý do để nói ra...

Lục Kim lại nằm mơ.

Nàng chưa từng có giấc mơ rõ ràng như vậy kể từ lần Tết Trung Thu kia.

Lần này nàng không mơ thấy một mặt trăng khổng lồ, mà là mơ thấy một thế giới rực lửa đỏ.

Thế giới kia che phủ đôi mắt nàng như một tấm chăn mềm mại, nàng đưa tay chạm vào mái tóc đỏ, nó mềm mại, thanh tú và mượt mà, đầu ngón tay cùng lòng bàn tay có thể cảm nhận được cảm xúc dày đặc và mượt mà, nàng ước gì có thể nằm trên đó mà ngủ cả một đời một kiếp.

Một người phụ nữ đến gần nàng, dùng giọng điệu thân mật nói gì đó vào tai nàng, Lục Kim nghe không rõ nhưng nàng có thể cảm nhận được giọng nói này rất quen, hình như cô là người mà nàng đặc biệt yêu thích và quan tâm.

Từng câu từng chữ như in sâu vào trái tim nàng, khơi dậy nhiệt ý trong nàng từng chút một.

Nàng muốn xoay người nhìn xem người bên cạnh rốt cuộc là ai, nhưng người phụ nữ đã nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, khống chế nàng trong vòng tay, trêu chọc lỗ tai khiến nàng không thể nhúc nhích, càng không thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia, chỉ có thể để đối phương không kiêng nể gì mà khuấy động thần kinh của nàng.

Cuối cùng người phụ nữ kia càng thêm quá đáng, bắt đầu ngoáy tai nàng, thấy nàng run rẩy không chịu nổi, cô ấy lại còn cười lên.

......

"Ưʍ......"

Lục Kim tỉnh lại, mở mắt liền phát hiện tối qua mình đã ngủ quên trên bàn cạnh cửa sổ.

Cứ như vậy mà lấy tay làm gối suốt một đêm, tay chân tê dại đến mức không còn cảm giác gì nữa, thắt lưng đau nhức, chân đau nhức, huyệt Thái Dương đập liên hồi.

Khó chịu.

Lục Kim chau mày.

Khó trách lại có giấc mơ kỳ quái như vậy.

Lắc cái cổ đau nhức, nàng nghiến răng ép bản thân hoạt động lên.

Lục Kim vừa dậm chân vừa đi vào phòng vệ sinh, khi nàng cầm bàn chải đánh răng điện lên đánh răng, giấc mơ ướŧ áŧ sáng nay không hề báo trước lại hiện lên trong đầu, làm cho Lục Kim sửng sốt, bàn chải đánh răng điện cũng ngừng ở bên miệng.

Không giống như vô số giấc mơ mơ hồ mà nàng đã có từ khi còn nhỏ, nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết của giấc mơ này sau khi tỉnh dậy.

Nàng thậm chí còn nhớ rõ hơi ấm của lòng bàn tay người phụ nữ kia, cùng với cảm giác nhột nhột khó chịu khi tóc quấn quanh cổ.

Vì cái gì nàng lại mơ thấy mình làm chuyện thân mật với người đồng tính chứ?

Từ trước đến nay, Lục Kim vẫn luôn miệt mài tập trung vào học tập và sự nghiệp, mài giũa bản thân để bước tiếp, chưa từng có nghiêm túc nói qua chuyện yêu đương.

Muốn nói tình cảm, duy nhất chỉ có tình cảm ngưỡng mộ thần tượng Triêu Từ năm đó.

Từ sau khi bắt đầu đi học, người theo đuổi nàng không thiếu, không có ngoại lệ đều là đàn ông, nàng thấy họ ồn ào nên cũng không thấy hứng thú gì.

Mặc dù do công việc của mình nên nàng đã gặp nhiều người đồng tính trong cái vòng này, nhưng mà nàng không cảm thấy mình là một trong số họ.

Nên vì cái gì mà lại mơ thấy mình bị phụ nữ ôm, hôn?

Mà nàng không những không cảm thấy ghê tởm hay khó chịu, thậm chí sâu trong lòng nàng còn có một mong muốn rõ ràng là muốn yêu cầu nhiều hơn từ đối phương.

Điểm chết người chính là, giọng nữ không có khuôn mặt trong giấc mơ dường như rất giống Triêu Từ.

Lục Kim siết chặt bàn chải đánh răng.

Thật sự rất giống, càng nghĩ càng giống.

Vào lúc đưa ra kết luận này, Lục Kim thiếu chút nữa nuốt nước súc miệng xuống họng.

"Khụ khụ khụ......" Lục Kim đỡ tường, sặc đến chảy cả nước mắt.

Nghĩ tới Triêu Từ, nàng cũng tự nhiên mà nghĩ tới nhiệt độ đôi môi cô ấy khi cắn lên vành tai mình.

Cảm giác trong ký ức dường như lại len lỏi lên đến chóp tai, khiến lỗ tai Lục Kim bất giác đỏ bừng, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi nóng.

Sau khi xác định giọng nói rất giống Triêu Từ, khuôn mặt của người trong giấc mơ làm ra trò đùa lố bịch với nàng liền hiện ra.

Triêu Từ ôm nàng hôn nàng, mà nàng còn cứ như vậy mặc kệ Triêu Từ muốn làm gì thì làm với mình......

Lục Kim trơ mắt nhìn sắc đỏ trên má mình trong gương càng lúc càng rõ, cơ thể cũng trải qua những thay đổi vi diệu không thể giải thích được.

"Mình thật sự bệnh không nhẹ...... Mới sáng sớm mà phát tình cái gì chứ!"

Lục Kim vừa ảo não vừa thẹn thùng, không muốn thừa nhận mình bị giấc mơ nực cười này làm phiền, càng không muốn thừa nhận rằng chuyện mình ghép mặt Triêu Từ vào khiến cho bản thân vốn dĩ vẫn bình thường lại nổi lên một sự biến hóa bất thường.

Mặc dù chỉ có một mình ở nhà, Lục Kim vẫn có chút xấu hổ mà khép hai đầu gối lại một chút.

Quá rõ ràng, chỉ rửa mặt thôi là chưa đủ, nàng phải đi tắm một cái.

......

Sau khi tắm xong, cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút, nàng thay một thân quần áo khô từ trong ra ngoài.

Khi cầm lấy kịch bản một lần nữa, Lục Kim còn không quên chửi thầm: "Đều là lỗi của Triêu Từ."

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Triêu Từ: Đúng đúng Kim Kim nói gì cũng đúng, đều là lỗi của tôi ( 〃▽〃)