Chương 26: Lô đỉnh

Lục Kim hít một hơi, xông lên tầng 18, tìm kiếm giọng nói của Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ, rồi đi đến góc đối diện phòng 1809 ở cuối hành lang.

Hai người bọn họ đang ở trong gian phòng này.

Kinh nghiệm nhiều năm ở khách sạn của Lục Kim khiến nàng rất nhạy cảm với vị trí của camera, đảm bảo sẽ không bị phát hiện nếu trốn ở đây, tránh kinh động đến bộ phận an ninh khách sạn.

Nàng dựa vào tường với chiếc camera trên tay, tập trung lắng nghe tiếng động trong phòng. Sau trận manh động ở bãi đậu xe vừa rồi, bây giờ vào phòng rồi thì hẳn là bọn họ có thể nói chút chuyện đứng đắn, như là đề cập tới nội tình của giải thưởng Phong Bi và Kim Đồng chẳng hạn.

Dù sao, Lục Kim cũng chưa từng yêu đương bao giờ, nên nàng khá xem nhẹ nhiệt tình đối với chuyện lăn giường của hai vị trong phòng kia.

Đôi tai nhỏ của Lục Kim vừa nhận được "tín hiệu", liền nghe thấy động tĩnh bọn họ lại bắt đầu gặm cắn nhau.

Từ cửa đến ghế sofa, từ ghế sofa đến phòng tắm, tiếng bàn ghế bị lệch vị trí, tiếng chai lọ bị rơi kịch liệt, hai người họ giống như hai con dã thú đang cắn xé nhau, làm cho Lục Kim nghe đến phát ngốc.

Lục Kim thật sự không hiểu, vì cái gì mà bọn họ có thể giống như chết đói đối việc này vậy. Không phải vừa rồi mới không đạo đức mà làm một vòng ở bãi đậu xe sao? Như thế nào mà khi vào phòng lại làm nữa rồi...... Lục Kim nghi hoặc, làm chuyện đó có thể kích động đến như vậy à? Không phải là nên ôn nhu ngọt ngào sao? Sao lại có thể làm ra động tĩnh không khác gì Phong Hỏa Luân đang bay thế này chứ? Không chừng là sẽ làm cho cả người bầm tím mất thôi, không đúng không đúng...... Lục Kim lắc lắc đầu, mang theo cái mặt đỏ bừng như trái táo nói với chính mình, đây không phải là trọng điểm!

Nàng gập ngón tay lên, đặt chúng lên đôi môi mềm mại của bản thân, suy nghĩ.

Mặc dù nàng đã chụp một vài bức ảnh xe của Hà Thiên Minh trong bãi đậu xe, nhưng nàng vừa rồi mới kiểm tra, phát hiện những bức ảnh này chỉ chụp được một bên mặt mơ hồ của Hà Thiên Minh ngồi ở ghế lái, mà bởi vì vấn đề góc độ nên căn bản không chụp được Dương Thư Kỳ.

Chắc chắn là bức ảnh này không thể coi như chứng cứ được.

Nàng cũng bỏ lỡ lúc hai người họ vào phòng cùng nhau, chỉ có thể chờ đến khi bọn họ ra ngoài phòng mới lại có thể có cơ hội. Nhưng nhìn bộ dáng gắn bó như keo sơn của bọn họ, không biết là có trực tiếp dính trên giường luôn không. Không biết đến khi nào hai người họ mới ra chịu ra ngoài, mà đáng tiếc là đối thoại của bọn họ chỉ có thể xuất hiện trong tai của Lục Kim, cho nên không thể ghi âm được, nếu không thì cũng không cần phải phiền phức đến như vậy.

Lục Kim dự định ở lại đây cho đến sáng.

Nàng tuyệt đối không thể mặc kệ những kẻ xấu xa mua bán giải thưởng này tiếp tục kiêu ngạo, nhất định phải vạch trần bản mặt thật của bọn họ, quyết không thể để những thứ bản thân yêu quý bị vấy bẩn.

Lục Kim đang muốn ngồi xuống đất để nghỉ một lát, xem bọn họ có thể lăn lộn đến bao lâu, dù sao thì hai lỗ tai này cũng coi như là bị ô uế rồi, vậy thì cứ để cho bẩn tới cùng thôi.

Đột nhiên, âm thanh triền miên có chút biến hóa, làm cho thần kinh nàng căng thẳng, mông còn chưa đáp đất lập tức lại đứng thẳng lên.

Nàng nghe thấy tiếng ngâm nga thoải mái vốn có của Hà Thiên Minh lại đột nhiên mang theo chút đau đớn.

"Ưʍ...... Ưʍ."

Lục Kim lập tức vểnh tai lên.

Sự đau đớn kia càng ngày càng rõ ràng, trộn lẫn với sự suy yếu cùng nghi hoặc, giống như đột nhiên phát hiện chuyện gì đó làm ông ta hoảng sợ, kêu lên một tiếng.

"Em — sao lại —"

Âm cuối của Hà Thiên Minh đột nhiên im bặt, theo sau là một trận lôi kéo kịch liệt khiến ông ta té lăn trên đất, muốn ho khan nhưng hơi thở đều nghẹt lại trong cổ họng, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc do hít thở không thông, giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy yết hầu, khó chịu mà nghẹn ra mấy chữ:

"Em, tại sao...... có thể......"

Lục Kim lo lắng.

Tại sao cái gì chứ?

"Hừ." Dương Thư Kỳ cười lạnh, ngồi sang một bên, không quan tâm đến Hà Thiên Minh đang thống khổ, mà ngược lại, cô ta còn châm một điếu thuốc, chậm rãi đánh giá người đàn ông đang đau đớn mà cuộn tròn trên mặt đất, như thể hai người vừa mới ân ái vừa rồi không phải họ vậy.

"Lại tỉnh, ý chí của ông kiên định hơn tôi tưởng nhiều. Nhưng dù vậy, thứ tôi muốn ông cũng phải làm thỏa đáng cho tôi, nói cách khác......"

Lục Kim nghe thấy tiếng mở khóa điện thoại, Dương Thư Kỳ mở điện thoại lên, phát một đoạn video, chính là đoạn video ân ái của hai người vừa rồi.

"Tôi có thể tung đoạn video này ra ngoài."

Kỳ quái, Lục Kim cảm thấy khó hiểu, vì sao hai người vừa rồi còn đang ân ái bỗng nhiên lại biến thành trạng thái đối đầu. Theo lý mà nói, dựa vào mức độ tình cảm bền vững của họ và cả cái giao dịch ngầm nữa, thì hẳn là mối quan hệ cùng tiến cùng lui chứ, căn bản chính là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây.

Mà theo như lời nói của Dương Thư Kỳ, tình huống lúc này giống như Hà Thiên Minh trước đó đã bị thứ gì khống chế, giờ phút này lại bỗng nhiên tỉnh táo.

Mà Dương Thư Kỳ dường như đã sớm hiểu rõ điểm này, nên có thể nắm lấy nhược điểm của Hà Thiên Minh trước để uy hϊếp ông ta.

Lục Kim cắn môi, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, nghĩ đến trước đó bị giọng nói của Dương Thư Kỳ mê hoặc, còn sinh ra cảm tình với cô ta.

Mặc dù cảm thấy rất hoang đường, nhưng có một cái ý nghĩ dần hình thành rõ ràng trong đầu Lục Kim — chẳng lẽ, Dương Thư Kỳ này có pháp thuật mê hoặc lòng người?

"Cô......" Cổ họng của Hà Thiên Minh như bị thứ gì bóp nghẹt lại, không có cách nào để nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng Dương Thư Kỳ vẫn nghe hiểu sự nghi ngờ trong một âm tiết này.

"Ồ, ông không cần lo lắng tôi, chỉ là đổi cái đầu thôi mà, không phải rất dễ dàng sao? Tùy tiện đổi mặt của người phụ nữ trong video này là có thể biến thành người khác rồi. Ông muốn đổi thành ai nào? Lục Kim thì sao?"

Lục Kim đột nhiên bị réo tên: "......"

"Nhưng mà, nếu đổi thành con tiện nhân kia, dáng người phẳng lì của cô ta khác xa so với tôi, nói không chừng sẽ khiến người khác hoài nghi."

Lục Kim nghe xong không khỏi nhìn xuống ngực mình một cái: "......"

Chỉ sợ là Dương Thư Kỳ này có bệnh đi.

Lục Kim trợn trắng mắt trong lòng, đúng vậy, ngực của nàng quả thật không quá lớn, nhưng cũng không đến mức cách xa so với Dương Thư Kỳ đi chứ, Dương Thư Kỳ cô nhiều lắm cũng chỉ là cup B thôi. Lục Kim chịu đựng cảm giác kích động muốn phá cửa vào lý luận với họ Dương kia, tiếp tục nghe xem bọn họ sẽ còn nói cái gì nữa.

Dương Thư Kỳ không nói gì nữa, không biết nghĩ tới cái gì, trầm mặc một lát, cười cười, nói: "Ông cũng thật là may mắn, đêm nay tôi còn có chuyện quan trọng muốn làm, không có thời gian chỉnh lý ông. Ông đàng hoàng đợi ở đây cho tôi."

Dứt lời, Dương Thư Kỳ xách túi lên, ném điện thoại vào trong túi, mở cửa ra, đi vào thang máy đối diện cửa phòng.

Lục Kim nghe thấy tiếng thang máy đóng lại và đi xuống, cẩn thận thò đầu ra ngoài, xác nhận Dương Thư Kỳ đã thật sự đi rồi.

Nàng liếc nhìn cửa phòng đang đóng kín, tự hỏi phải làm gì tiếp theo.

Tiếp tục theo dõi Dương Thư Kỳ sao? Có lẽ cô ta không chỉ qua lại với một mình Hà Thiên Minh, chỉ sợ bên trong còn có nhiều mối quan hệ lợi ích hơn. Phỏng chừng chuyện giải thưởng Kim Đồng Thưởng này đủ để cô ta bận bịu một phen. Hơn nữa, Hà Thiên Minh lại đột nhiên "mất khống chế", có lẽ cô ta hiện đang đi tìm chỗ dựa mới nào có thể đem giải thưởng Kim Đồng cho cô ta như một món đồ chơi.

Có khả năng là giám khảo của giải thưởng Kim Đồng, hoặc thậm chí là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như chủ tịch chẳng hạn!

Lục Kim ôm camera, lập tức muốn đi xuống từ một cái thang máy khác, tập trung xác định vị trí của Dương Thư Kỳ, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng cầu cứu yếu ớt.

"Có ai không...... Cứu mạng...... Cứu cứu tôi......"

Là từ trong phòng Hà Thiên Minh, là ông ta đang cầu cứu.

Hà Thiên Minh bò trên mặt đất, căn bản không còn sức đứng dậy. Vất vả lắm ông ta mới bò tới cửa, dùng tay cào cào cửa.

Giọng ông ta vô cùng yếu ớt và hoảng sợ, như thể đây là lần giãy giụa cuối cùng trước khi chết vậy.

Lục Kim dừng bước chân muốn đuổi theo lại.

Vì sao Hà Thiên Minh lại cầu cứu? Theo lý mà nói, ông ta vẫn còn hữu dụng đối với Dương Thư Kỳ, cô ta không nên muốn mạng của ông ta mới đúng.

Nhưng...... Cũng không biết là Dương Thư Kỳ đã động tay động chân gì với ông ta, ngỡ như dùng sức quá mạnh mà lúc này người cũng đi rồi, nếu như Hà Thiên Minh thật sự chết ở bên trong thì phải làm sao bây giờ? Lục Kim đương nhiên biết rằng nếu như hiện giờ không đuổi theo Dương Thư Kỳ, chỉ sợ là sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để vạch trần cô ta, có khả năng những quy tắc ngầm ẩn giấu sau tấm màn đen của giải thưởng Phong Bi cũng sẽ vĩnh viễn không được lên án, thậm chí ngay cả giải thưởng Kim Đồng cũng sẽ bị vấy bẩn theo.

Chỉ là......

Phía sau nàng là một người đang bị nguy hiểm tính mạng, là một sinh mạng đang sống.

"Có ai không...... Cứu cứu......" Giọng nói của Hà Thiên Minh càng ngày càng suy yếu, tiếng cào trên cửa cũng dần dần nhỏ đi, rất rõ ràng là ông ta chỉ còn lại một chút hơi thở mong manh cuối cùng.

Trong đầu Lục Kim không ngừng giằng co, nàng nhớ đến chuyện cha mẹ hồi đó gặp phải chuyện ngoài ý muốn nhưng không có ai cứu giúp, cuối cùng dẫn đến cái chết của họ, nhớ đến em gái bị mất một chân trong sự cố đó, để lại sự tiếc nuối cả đời......

Lục Kim không thể rời đi được.

Cuối cùng, nàng thở mạnh một tiếng, quay người bước nhanh về phía phòng 1809, dùng sức vặn tay nắm cửa, cố gắng mở cửa ra.

Nhưng mà, mặc dù cửa của khách sạn này có bị va đập từ bên ngoài, nhưng nếu không có thẻ phòng thì cũng không thể dễ dàng mở ra từ bên ngoài được.

"Hà tiên sinh!" Lục Kim hét lên một tiếng, "Ông kiên trì một chút!"

Hà Thiên Minh nghe thấy có tiếng người bên ngoài, vốn đã tuyệt vọng bỗng nhiên lại thấy được một tia hy vọng sống sót, tinh thần trở nên chấn động, càng thêm kích động mà la hét.

Lục Kim thử lại lần nữa, vẫn không mở được cửa, lập tức quyết định đi tìm nhân viên khách sạn đến mở cửa.

Ngay lúc nàng muốn rời đi, Hà Thiên Minh dùng hết toàn bộ sức lực để chống tay đứng lên, mở then chốt cửa, "cạch" một tiếng, cửa mở ra từ bên trong.

Khi cửa vừa mở, ông ta lại ngã xuống đất, cú ngã này gần như khiến ông ta hôn mê.

Sau khi Lục Kim vào cửa, nàng trước tiên kiểm tra tình trạng của ông ta, phát hiện sắc mặt ông ta xanh xao, toàn thân gầy gò như que củi, giống như bị thứ gì đó hút máu đi, nhìn như một cái xác không hồn.

Ngay lúc Lục Kim đang thắc mắc vì sao ông ta lại biến thành như vậy, môi Hà Thiên Minh run rẩy, thều thào nói hai chữ: "Yêu...... Quái......"

Hai chữ "yêu quái" này nghe mơ mơ hồ hồ, Lục Kim lặp lại lần nữa theo bản năng.

Hà Thiên Minh còn muốn nói thêm điều gì nhưng ông ta lại không mở miệng được nữa, quỳ rạp trên mặt đất như con cá mặn có thể đột ngột chết đi bất cứ lúc nào.

"Hà tiên sinh, ông kiên trì một chút, tôi lập tức gọi xe cứu thương cho ông."

Lục Kim lấy điện thoại ra để gọi 120, đồng thời muốn hét ra ngoài hành lang để kêu nhân viên khách sạn tầng này đến giúp đỡ.

Lục Kim một lòng muốn cứu người, hoàn toàn không phát hiện Hà Thiên Minh đang quỳ rạp trên mặt đất đang trừng to hai mắt đầy sợ hãi, ngón tay hơi hơi nâng lên, muốn chỉ về phía sau nàng, nhưng ông ta run run nửa ngày cũng vẫn không có một chút sức lực nào.

Ngay khi nàng định quay người lại, nàng cảm thấy hơi ấm quanh thân như bị thứ gì đó hút đi, cả người liền nổi da gà. Cùng lúc đó, miệng bị một cỗ lực lượng lớn bịt lại, hung hăng kéo nàng ra phía sau.

Lục Kim còn chưa kịp hét lên, toàn thân đã bị ép xuống đất, thế giới quay cuồng trong giây lát, lực lượng kia lớn đến mức cơ thể nàng gần như vỡ vụn ngay lập tức.

"Ưm!"

Lục Kim muốn quay đầu lại, nhưng cơ thể đã bị khóa chặt, sau lưng có một cỗ lực lượng áp chế tuyệt đối đè nàng xuống đất, khiến nàng căn bản không thể phản kháng.

Dù không thể quay lại, nhưng trước mặt nàng có một quầy rượu bằng thủy tinh, nàng có thể nhìn thấy người đang dùng một tay bịt miệng mình, siết chặt cổ tay mình, và dùng đầu gối đặt lên lưng mình chính là Dương Thư Kỳ.

Sao có thể...... Sao sức của cô ta lại có thể lớn như vậy?

Hơn nữa, rõ ràng là cô ta đã đi xuống lầu, không có khả năng đi rồi quay lại trong thời gian ngắn như vậy mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào!

Yêu quái......

Hai chữ đáng sợ mà Hà Thiên Minh vừa phun ra từ đôi môi trắng bệch của ông ta giờ đang quay cuồng trong đầu Lục Kim, khiến cho nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cánh cửa phía sau nàng không biết đã đóng lại từ lúc nào, chiếc điện thoại di động còn chưa được mở lên đã bị ném sang một bên, mọi giãy giụa của nàng đều bị Dương Thư kỳ giải quyết dễ dàng.

"Con chuột nhỏ nhà cô cuối cùng cũng bị tôi lừa ra rồi." Dương Thư Kỳ cúi thấp người xuống, thì thầm vào tai nàng, "Quả nhiên là cô có Thanh Uyên xích hỏa hộ thể."

Thanh Uyên xích hỏa? Đó là cái gì?

Lục Kim bị bịt miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ khi nghe Dương Thư Kỳ nói như vậy. Nàng bỗng nhiên nhận ra là hơi nóng xung quanh mình quả thật đã biến mất, sự đau đớn giờ phút này không ngừng làm cho nàng phát run.

Trên người mình có...... lửa? Cho nên từ nhỏ đến lớn mới không sợ lạnh?

Dương Thư Kỳ nắm lấy cằm nàng, ép nàng quay đầu lại: "Nói nữa thì, hình như là mấy năm gần đây, chúng ta bị so sánh không ít đi, nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên, để tôi xem kỹ gương mặt này một chút, chậc chậc chậc, đúng là có chút mê người. Khó trách......"

Sau khi Dương Thư Kỳ đến gần Lục Kim rồi nói mấy câu, bỗng nhiên, giọng nữ mềm mại của cô ta lại xen lẫn vào giọng nói của một người đàn ông. Hai giọng nói hòa vào nhau, tựa như có hai người đang nói chuyện cùng lúc trong cơ thể cô ta, không thể phân được là nam hay nữ, "Cho dù là vị đại nhân kia, cũng muốn dùng cái lô đỉnh là cô đây."

Tại sao giọng nói của Dương Thư Kỳ lại biến thành như vậy?

...... Lô đỉnh là cái gì?

Lục Kim choáng váng nghe được nhiều thông tin phức tạp và kỳ dị như vậy, đầu óc đang cố gắng phân tích xem cô ta đang nói cái gì cũng hoàn toàn không thể vận hành được.

Tất cả âm thanh lọt vào tai nàng bị phân tán khắp nơi, hoàn toàn không thể ghi lại vào trong tâm trí nàng.

Lục Kim gần như tắt thở trước cơn đau dữ dội. Những chuyện quỷ quái này khiến cho nàng sợ hãi, nhưng kỳ lạ thay, trong lòng nàng lúc này lại tràn đầy cảm thán, giọng nói của Dương Thư Kỳ thật dễ nghe, mùi hương trên người cô ta cũng thật thơm......

Nàng thậm chí còn nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì vì Dương Thư Kỳ.

Dưới sự mê hoặc, Lục Kim dần dần không còn phản kháng nữa. Ngay cả khi Dương Thư Kỳ cư xử thô bạo với nàng, dùng sức lật nàng lại, cánh tay bóp lấy cằm nàng rồi nâng nó lên, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, nàng cũng vô cùng thuận theo.

Dương Thư Kỳ dùng ánh mắt thưởng thức thân thể mềm mại của Lục Kim, yêu mị mà cười nói: "Không ngờ là cô cũng có chút tư vị."

Lục Kim khó chịu mà hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp bị bịt kín bởi một tầng hơi nước. Trong tiềm thức, nàng đã nhận ra sự nguy hiểm, cơ thể liều mạng vùng vẫy muốn tránh khỏi sự giam cầm của Dương Thư Kỳ, nhưng sự phản kháng yếu ớt nhìn qua như là một lời mời gọi.

Dương Thư Kỳ nhướn người tới, đặt đầu ngón tay lên môi nàng. Đôi môi đỏ tươi của cô ta mở ra, dán lên cổ Lục Kim, đột nhiên lộ ra một đôi răng nanh.

"Bảo bối nhỏ, mặc dù tôi không biết cô là thứ gì, nhưng làm lô đỉnh cho tôi chính là vinh hạnh của cô, tôi sẽ làm cho cô sung sướиɠ......"

......

"Bang" một tiếng, một vệt đỏ tươi lướt qua mắt Triêu Từ, là máu của cô.

Triêu Từ muốn tiến vào bên trong kết giới này, nhưng đầu ngón tay vừa mới có chút dấu hiệu lành lại lại bị vết máu sâu đến mức lộ ra tận xương. Trên khuôn mặt bình tĩnh không có dấu vết đau đớn, nhưng đôi mắt lại như thiêu đốt, cho thấy sự tàn nhẫn có thể chặt một người thành từng mảnh ngay tại chỗ.

Cái kết giới kiên cố này không có khả năng là do con tiểu mị yêu kia hạ, mà là, nhờ vào cái pháp khí kia.

Triêu Từ bị chặn bên ngoài kết giới, tưởng tượng chuyện đang xảy ra ở bên trong, trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa nôn nóng.