Chương 10: Lạnh trạch

Vốn tưởng rằng lỗ tai rất nhanh sẽ hạ nhiệt, nhưng suốt chặng đường tới nhà Triêu Từ vẫn còn đỏ rực, nóng đến mức Lục Kim muốn xoa nó một lần nữa.

Nhưng khi tưởng tượng đến câu nói mềm mại kia của Triêu Từ, cái tay không an phận đang muốn giơ lên

mấy lần của Lục Kim lại bị chính nàng đè xuống.

Khu dân cư này cách trung tâm thành phố không gần lắm, nhìn về nơi xa có thể mơ hồ thấy được lưng núi, nàng liền biết vùng này thuộc về vùng ngoại thành.

Triêu Từ không phải là người lái xe quá nhanh, suốt một tiếng rưỡi lái xe cô ấy thậm chí không hề đi vào đường tắt, cả hành trình đều rất yên bình, Lục Kim thậm chí còn chưa cảm giác được sự xóc nảy thì đã đến nơi rồi.

Khu dân cư này có đầy đủ các biệt thự song lập và các tòa nhà kiểu phương Tây, rất yên tĩnh.

Nàng vốn tưởng rằng nhà của Triêu Từ sẽ nằm trong một khu vực tương đối khuất trong khu dân cư này, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại lái xe lên một con đường núi quanh co, lại lái gần 2 km trước khi dừng lại ở một biệt thự đơn lập trên đỉnh núi.

Từ trong sân nhà của Triêu Từ có thể nhìn xuống toàn bộ khu dân cư, nhìn về phía ánh đèn mờ ảo của trung tâm thành phố ở phía xa.

Lục Kim liếc nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe, liền bị mê hoặc bởi vẻ đẹp u ám và bí ẩn của nơi này.

Cảnh đêm ở đây rất đẹp, nhưng chủ nhân biệt thự vẫn duy trì khoảng cách lạnh lùng với cảnh đẹp này, như thể cô chỉ là người qua đường, chỉ có trách nhiệm ngắm nhìn chứ không có hứng thú hòa nhập.

"Lục tiểu thư, tới rồi." Triêu Từ đỗ xe ở trong gara, ý bảo Lục Kim có thể xuống xe.

Mặc dù nơi này là nhà ở của riêng, nhưng Lục Kim ở trong giới giải trí mấy năm nay, bị camera ẩn chụp qua không ít lần nên càng thêm cẩn thận, mỗi lần xuống xe ở một nơi xa lạ đều sẽ cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh trước.

So với sự cảnh giác của Lục Kim, Triêu Từ tựa hồ rất yên tâm về an ninh và riêng tư trong nhà mình, trực tiếp mở cửa xe.

Nhưng mặc dù là trường hợp có cá nhân đến đâu thì vẫn có vô số bức ảnh riêng tư bị chụp lén. Đừng nói là nhà Triêu Từ nằm trên đỉnh núi, cho dù có nằm trên tòa nhà chọc trời cũng sẽ bị những ống kính ác ý đó chụp lại, chụp không còn sót một chút gì.

Hai tay Lục Kim kéo dây an toàn trước ngực, nghiêng đầu lo lắng hỏi: "Đêm nay nếu tôi thật sự ở lại nhà chị, lỡ như bị chụp được... Triêu tiểu thư hẳn là hiểu rõ sẽ có hậu quả như thế nào rồi đi."

Triêu Từ đứng ở ngoài xe, thấy lời Lục Kim muốn nói có lẽ sẽ không nói ra nhanh như vậy, liền đóng cửa xe lại, không khóa, như vậy không chỉ có có thể nghe thấy được tiếng Lục Kim, không khí lạnh ngoài xe cũng sẽ không bị thổi vào trong.

Nghe xong nghi vấn của Lục Kim, Triêu Từ mặc áo khoác mỏng lên, ngoái đầu nhìn lại trong đêm đông gió lạnh, khóe mắt vẫn còn đọng lại một chút màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, nói rất kiên quyết:

"Sẽ không bị chụp được đâu."

Có lẽ là bởi vì năm chữ ngắn ngủn này quá mức chắc chắn, hơn nữa Triêu Từ đã hai lần giải quyết phiền toái giúp Lục Kim, lại còn giải quyết rất dứt khoát, làm trong tiềm thức Lục Kim cảm thấy một loại an tâm, mặc dù nàng hiểu rõ Triêu Từ xuất hiện ở hội sở Quế Cung thì ít nhiều gì cũng có chút qua lại với Kim tiên sinh, nhưng hiện tại nàng đang bình yên vô sự, cũng không muốn lãng phí ý tốt của Triêu Từ, nàng không còn do dự nữa mà rất nhanh liền theo Triêu Từ xuống xe.

Cũng đúng......

Khi Lục Kim đi theo Triêu Từ tới trước cổng lớn, nàng nhớ tới một sự kiện.

Tuy rằng không biết cô đã làm như thế nào, Triêu Từ ở trong giới giải trí mười mấy năm chưa từng có bất kỳ tai tiếng gì, thậm chí ngay cả scandal cũng gần như không có.

Còn về lý do tại sao lại nói "gần như", đó là bởi vì thứ duy nhất được nhận định là scandal, chính là "không hợp" với Lục Kim.

Nói như vậy, Lục Kim lại nghĩ tới sự kiện kia — lễ trao giải Phong Bi đêm đó, trong trường hợp công khai hơn một ngàn người, chuyện hai người tiếp xúc người thân mật giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Giống như ngoại trừ hai người đương sự các nàng, không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.

Đây cũng là việc do Triêu Từ làm.

Tầng mây trên bầu trời đêm bị gió lạnh thổi tan, trăng tròn càng trở nên rõ ràng hơn.

Triêu Từ mở cửa sân ra, không tiếng động mà đứng ở cạnh cửa, chờ khách đi vào trước.

Đây là phong cách lịch sự thường ngày của cô trước mặt người khác.

Chỉ là khi bước vào cánh cửa sắt cao chót vót theo phong cách cổ điển kia, âm thanh lành lạnh của kim loại cọ xát làm cho nàng sởn tóc gáy.

Hành động khách khí đúng mực của Triêu Từ như nhiễm phải một tầng quỷ quyệt mời người khác vào trong tròng.

Biệt thự đơn lập phía trước được bao phủ bởi thảm thực vật không nhìn rõ dưới ánh trăng, bóng dáng dày nặng đen nghìn nghịt, những bức tường xám lạnh lẽo không có bất kỳ thiết kế hay tạo hình nào, hoàn toàn không có gì thú vị để nói. Đứng trong sân, Lục Kim mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mờ ảo và thần bí đang được phát ra từ cửa sổ chật hẹp của tầng hai.

Giữa mùa đông ở ngoài trời, Lục Kim được thể chất đặc biệt chăm sóc, nàng vẫn không cảm thấy lạnh, ngược lại vì hoàn cảnh khác thường mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Lục tiểu thư." Giống như nhận ra Lục Kim đang do dự, Triêu Từ từ bên người nàng đi qua, mở ra cửa lớn của lầu một, "Xin em yên tâm, nơi này của tôi rất an toàn, cũng không có người khác. Đêm nay em ngủ trên lầu, chúng ta sẽ không chạm mặt nhau."

Lục Kim hoảng hốt khi bị nhìn thấu, lập tức sải bước tiến về phía trước, lướt qua Triêu Từ, đi vào trong nhà.

Sườn mặt quật cường chợt lóe ngang qua trong mắt của Triêu Từ, làm cô không tự chủ được nổi lên ý cười nhàn nhạt.

Lúc khép cửa lại, Triêu Từ lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Túc.

Lúc này Tiểu Túc đã sớm làm xong việc trở về, nhưng thấy Triêu Từ cư nhiên lại mang Lục Kim về nhà, đây chính là ngoại lệ lần đầu tiên.

Nhiều năm như vậy, khách đến căn nhà này ngoại trừ Yển Phong ra, duy nhất chỉ có Lục Kim.

Tiểu Túc không hiểu rõ tâm tư của chủ nhân, không dám tùy tiện xuất hiện, đành phải ngồi ở trên cây trong sân, chờ đợi chủ nhân lên tiếng.

Di động trong túi cuối cùng cũng vang lên, Tiểu Túc bắt máy trong một giây:

"Chủ nhân, em đã mang tên trợ lý họ Đổng kia về nhà rồi. Sau khi giúp anh ta giải trừ yêu độc thì người cũng đã hôn mê, không có gì đáng ngại."

"Vất vả cho em rồi Tiểu Túc." Triêu Từ nói, "Về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Vâng......" Tiểu Túc nhìn bóng dáng Triêu Từ ở nơi xa, nghĩ nghĩ, nói, "Lúc trước bà chủ Phó nói đồ vật ngài muốn đã tới rồi, em vẫn luôn chưa kịp đi lấy, hiện tại em đi luôn, có khả năng sẽ không trở về sớm như vậy."

"Được." Triêu Từ vào nhà, "Làm phiền em rồi Tiểu Túc."

"Việc em nên làm."

Cúp điện thoại, Tiểu Túc sờ soạng cái hộp gỗ được lấy từ bà chủ Phó bên kia trong cái túi to, cô vững vàng mà dựa vào trên thân cây, tính toán sẽ qua đêm ở đây.

Hoàn toàn phù hợp với phong cách bên ngoài của ngôi nhà, tông màu chủ đạo của ngôi nhà cũng là màu xám, tất cả các đồ trang trí đều đơn giản và lạnh lùng, thậm chí không có ánh sáng xung quanh, chỉ có một số đèn nhỏ rải rác ở mọi ngóc ngách.

Đơn giản đến đơn sơ, an tĩnh đến yên lặng, làm Lục Kim nghĩ tới phong cách "sá tịch" đang thịnh hành gần đây.

Điều này như một trời một vực với sự tốt bụng và dịu dàng mà Triêu Từ luôn thể hiện.

Gót giày của Triêu Từ gõ trên mặt đất, âm thanh thong thả mà vang dội quanh quẩn trong không gian tiêu điều vắng vẻ.

Lục Kim đứng ở giữa phòng khách, đứng ở nơi có bộ ghế sô pha màu đen không có chỗ tựa lưng thoạt nhìn không hề thoải mái một chút nào, sự chú ý của nàng sau đó bị bức tranh sơn dầu khổng lồ trên tường thu hút.

Bức tranh khổng lồ này được treo phía sau lối vào và chiếm vị trí bắt mắt nhất ngay khi bước vào phòng khách. Lục Kim bước vào đã nhìn thấy ngay từ đầu — chắc hẳn sau khi vào nhà sẽ không có bất kỳ vị khách nào có thể bỏ qua nó, rõ ràng là chủ nhân cố ý làm như vậy.

Có lẽ là bởi vì kích cỡ quá lớn, hoặc cũng có thể là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của Triêu Từ trong tranh tựa như biển sâu, rồi lại có sự kiên trì rung động lòng người, giống như là đang dùng đôi mắt để khóa chặt người mà cô đang nhìn chăm chú trong đôi mắt của mình lại.

Không khí độc đáo này làm cho bức tranh nhiễm phải một vẻ thần thánh khó tả.

Người trong tranh chính là Triêu Từ, không thể nghi ngờ.

Nhưng lại có điểm không giống cô — Lục Kim cân nhắc.

Khác với vẻ lịch sự thể hiện trước mặt mọi người như thường ngày, Triêu Từ trong bức tranh này phát ra sự nhiệt tình chân thật, cháy bỏng và khó tả.

Hết thảy những thứ này có lẽ là dành cho người họa sĩ.

Triêu Từ có tình cảm đặc biệt với người vẽ bức tranh này sao?

Triêu Từ phát hiện Lục Kim đứng một chỗ, đang nhìn đến xuất thần.

Ánh đèn lọt vào đôi mắt đen đang chuyên chú của Lục Kim, giống như hai đốm lửa sáng rực, chiếu sáng khuôn mặt đang được phản chiếu trong con ngươi.

Hơi thở của Lục Kim rất nhanh đã xâm chiếm toàn bộ không gian, Triêu Từ không tránh khỏi phải tăng tốc nhịp thở một lần nữa.

Cô bình tĩnh lại tâm trí đang run rẩy của mình, buộc mình phải rời khỏi vị trí bên cạnh Lục Kim, đi đến cầu thang dẫn lên tầng hai, làm gián đoạn sự hứng thú đang chuyên tâm thưởng thức của Lục Kim.

"Phòng ngủ phía nam trên tầng hai rất sạch sẽ và yên tĩnh, em có thể ngủ ở đó đêm nay. Đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ đều là mới, chắc chắn sẽ vừa với em."

"Ừm......" Lục Kim lấy lại tinh thần, có chút buồn bã mà thấp giọng đáp, "Được, cảm ơn."

Lục Kim nghe thấy Triêu Từ nhấn mạnh điểm "rất yên tĩnh", có chút kỳ quái.

Trạng thái giấc ngủ của nàng không tốt lắm, đúng là thật sự cần một môi trường rất yên tĩnh mới có thể đảm bảo nàng thuận lợi đi vào giấc ngủ. Nhưng vì sao Triêu Từ lại biết......

Lúc Lục Kim chậm rãi bước lên cầu thang rộng rãi, nàng nhìn thấy Triêu Từ đang mở cửa phòng ở tầng một, bước vào rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Triêu Từ rõ ràng là một người chủ nhà lạnh lùng, sau khi giải thích mọi việc xong liền rời đi, để khách tự mình vào phòng, thậm chí còn không thèm dẫn đường.

"Mình có thể đừng tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn hay không?"

Lục Kim xoa xoa ngực đang có chút khó chịu.

Suy cho cùng, thích một môi trường ngủ yên tĩnh chắc hẳn là điều mà hầu hết mọi người đều mong muốn, làm sao mà Triêu Từ lại đặc biệt quan tâm đến nàng cơ chứ? Lục Kim nghe theo chỉ dẫn của Triêu Từ, đi đến phòng ngủ phía nam trên tầng hai.

Đường đi này rất tối, giống như đang đi trong hang động, nhưng chiếc đèn tường cổ điển lại chiếu sáng nàng suốt chặng đường, nên không có khả năng Lục Kim sẽ té ngã trong lúc đang mò mẫm.

Điều không phù hợp với tất cả sự lạnh lùng và bí ẩn này chính là nàng bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm của hoa.

Cẩn thận quan sát, nàng phát hiện trên tường dọc hành lang, mỗi bên đèn tường đều có treo một giá hoa nhỏ, bên trong có những bông hoa tươi đủ màu sắc được tỉ mỉ phối hợp với nhau.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đèn được đặt dưới sàn ở đây đã được bật lên, rèm cửa dày được kéo xuống, trên bàn bày mấy chậu hoa mao cẩn, cánh hoa như lụa, mỏng manh xinh đẹp.

Lục Kim gần như bị mê hoặc bởi những chậu hoa này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đến gần và ngửi chúng, hương thơm yên tĩnh của hoa làm nàng một giây liền yêu thích.

Phòng ngủ này vẫn không tính là sáng sủa, nhưng mọi chi tiết đều toát lên hơi thở làm người ấm áp và thoải mái.

Phòng tắm được ngăn cách bằng cửa kính, trong bồn tắm cũng đã có sẵn nước.

Lục Kim thoáng nhìn vào bên trong, đồ ngủ và các loại đồ vệ sinh cá nhân đều đầy đủ, dịch vụ hoàn toàn giống như khách sạn 5 sao.

Điều khác biệt so với các khách sạn hiện đại chính là chỉ cần tùy ý nhìn trong phòng cũng có thể thấy được mấy món đồ cổ được sắp xếp gọn gàng, bảo vệ cẩn thận.

Một chiếc đồng hồ cổ đã ngừng chạy được đặt trong hộp da có nắp kính; một chiếc bút lông rõ ràng đã được sử dụng vô số lần được đặt trên giá bút; một chiếc nhẫn tuy cũ nhưng vẫn sáng ngời kiêu hãnh, cùng một cái gương đồng toàn thân cổ kính......

Tất cả đều có thể làm cho lòng người yên lặng, có cảm giác chuyện xưa nặng trĩu.

Lục Kim bị những món đồ cổ có dấu vết năm tháng này hấp dẫn, chậm rãi đi tới trước gương đồng.

Chiếc gương đồng này khác với gương kính phẳng hiện đại, ánh sáng nó chiếu vào người có chút mờ ảo. Lục Kim liếc nhìn vào trong gương, có lẽ là do có vài chỗ gập ghềnh, làm đường nét trên khuôn mặt của nàng có chút thay đổi, khiến nàng trông như một người xa lạ.

Tim Lục Kim nhảy nhanh vài nhịp, nàng lập tức thu hồi ánh mắt. Nghĩ tới Trương Văn hôm nay luôn xuất hiện ở sau lưng nàng trong Quế Cung, nhịp tim nàng càng lúc càng đập mạnh, nàng lặng lẽ niệm chú Đại Bi rồi nhanh chóng ném mình vào bồn tắm.

Khi ngâm mình trong bồn tắm có độ ấm thích hợp, Lục Kim khó tránh khỏi không nghĩ đến một vấn đề.

Trong căn nhà lớn như vậy thật sự không có hơi thở của người khác, mình từ tầng dưới đi lên, không thấy quản gia hay người giúp việc nào cả, vậy thì những sự chuẩn bị chu đáo này là ai làm chứ? Không có khả năng là bản thân Triêu Từ được, cô ấy đều ở bên cạnh mình xuyên suốt quá trình.

Hay là...... Triêu Từ đã sớm nghĩ tới hôm nay sẽ mang mình về nhà, cho nên mới chuẩn bị hết những thứ này, Lục Kim mất tự nhiên mà ôm lấy hai đầu gối.

Nhưng cũng không hợp lý, nhiệt độ của bồn nước ấm này rõ ràng là mới được mở không lâu, trong thời tiết này, dù trong nhà có sưởi ấm đầy đủ thì cũng sẽ nguội đi rất nhanh.

Có lẽ người hầu đã sớm rời đi khi biết có khách đến, hoặc có thể nhà Triêu Từ là một ngôi nhà thông minh, có thể thao tác bằng ứng dụng di động. Những chuyện kỳ

lạ gặp phải ở Quế Cung, cùng với hàng loạt chuyện kỳ

lạ gần đây đồng loạt vọt vào trong đầu Lục Kim, làm nàng không khỏi nổi da gà khi ngâm mình trong làn nước ấm.

Đừng nghĩ, không được suy nghĩ miên man nữa.

Lục Kim dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của chính mình.

Trên thế giới này làm gì có thần tiên yêu quái gì chứ, nhất định đều là do con người gây ra.

Để trấn áp nỗi sợ hãi, Lục Kim cầm lấy điện thoại thông minh, một sản phẩm tiêu biểu của công nghệ hiện đại, cố ý bật âm thanh, thậm chí cả tiếng bàn phím rồi dựa vào bồn tắm để kiểm tra tin nhắn.

Vì công việc nên tài khoản WeChat của nàng liên tục bị tấn công bởi tin nhắn.

Nàng liếc nhanh qua nó, lướt qua một số tin nhắn không liên quan, sau đó nhấp vào khung trò chuyện với em gái được nàng ghim ở trên.

Lục Miên đương nhiên không biết ngày hôm nay của chị gái mình kinh động tâm phách đến thế nào, hai giờ trước còn chụp một tấm ảnh bữa tối bình dị cho nàng xem.

Đĩa cơm thịt bò xào ớt xanh.

【Bữa tối em tự làm, rất thơm. Trước gửi chị để cho chị thèm một chút, chờ cuối tuần chị về em sẽ để chị nếm thử tay nghề của em.】

Lục Kim nhìn hình ảnh, mỉm cười, tận tình khuyên bảo nói:【Không thể chỉ ăn thịt, em nhớ ăn nhiều rau xanh một chút.】

Sau khi trả lời em gái, nàng trả lời từng tin nhắn liên quan đến công việc.

Trong quá trình kiểm tra tin nhắn, Lục Kim nhận thấy một điều kỳ lạ — Sở Vân không gửi tin nhắn WeChat cho nàng. Không đề cập tới chuyện đi thăm đồng nghiệp bị té, thậm chí còn không hỏi về kết quả buổi thử vai của Lục Kim.

Giống như là đang lảng tránh cái gì, thật bất thường.

Lục Kim cầm điện thoại di động trong tay, suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của việc hôm nay đến Quế Cung.

Nhớ tới đủ loại chi tiết trước khi Sở Vân rời đi, trong lòng Lục Kim đã có một phương hướng.

Có lẽ là do nhiệt độ trong bồn tắm quá thoải mái, cũng có thể là do nàng thực sự quá mệt mỏi, toàn thân đau nhức, mềm nhũn, vừa nghĩ đến chuyện đó liền ngủ quên trong bồn tắm.

Tạch, điện thoại rơi vào bồn tắm.

Trước cửa kính phòng tắm có một bóng người, sau khi do dự một lát, người đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi mở cửa ra.

Vừa mới tắm rửa xong, Triêu Từ mặc một bộ váy ngủ mỏng, mái tóc dài có chút hỗn độn, đôi mắt mảnh khảnh lẽ ra phải sắc bén và lạnh lùng, nhưng khi nhìn chăm chú vào Lục Kim đang nằm co ro trong bồn tắm bị rút thành một khối nhỏ, thì chỉ còn sót lại mềm mại không biết làm thế nào.

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Triêu Từ: Kim Kim, tôi...... tôi vào đó nha( 〃▽〃)