Chương 1

Mới vừa vào tam cửu thiên*, ban tổ chức vô đạo bất chấp gió lạnh Bắc Kinh mà ngo ngoe rục rịch, liên tục tổ chức các lễ trao giải lớn.

*Tam Cửu Thiên: Sau Đông chí, cứ mỗi 9 ngày sẽ là một cửu thiên. Tam cửu thiên là 9 ngày lần thứ 3 sau Đông chí, tức là từ ngày thứ 19 - 27 sau Đông chí, và cũng được tin rằng là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. (Cre: Baidu)

Một chiếc MPV màu đen chạy băng băng ở trong đêm tối chở diễn viên trẻ tuổi Lục Kim đang mệt mỏi cùng với đoàn đội của nàng tới hiện trường lễ trao giải Phong Bi.

Đây là lịch trình cuối cùng trong ngày của Lục Kim, cũng là lễ trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà nàng vẫn luôn mong chờ.

"Không phải chứ, đêm nay Triêu Từ thật sự sẽ đến?"

Lục Kim nghe được hàng phía trước có người nhỏ giọng nói một câu như vậy, vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chậm rãi mở mắt, động tác đang xoa đầu gối đau nhức cũng ngừng lại, đôi tai trắng nõn như bạch ngọc hơi hơi giật giật, ánh mắt xinh đẹp mệt mỏi đảo qua.

Giống như máy móc đang ngủ say, Lục Kim bị hai chữ "Triêu Từ" này như mệnh lệnh mà đánh thức.

"Triêu Từ lão sư đã lâu không có tin tức gia nhập bất kỳ đoàn phim nào, cứ như vậy mà biến mất như không khí suốt ba tháng, toàn thế giới đều đang suy đoán rốt cuộc là cô ấy đã đi đâu. Không nghĩ tới lúc trở về cũng đột nhiên như khi biến mất vậy."

"Rốt cuộc là từ diễn viên đỉnh lưu chuyển sang làm người đầu tư, bản thân làm bà chủ, đương nhiên tùy hứng."

"Lúc trước tôi khi tôi đang chạy lịch trình, liền nghe nói ban tổ chức lễ trao giải Phong Bi muốn mời Triêu lão sư làm khách quý trao giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng ban tổ chức vẫn luôn không thể liên lạc được với cô ấy, còn tưởng cô ấy sẽ ẩn thân đến đêm hội Xuân vãn chứ, không ngờ được nha...."

Lục Kim nghe các đồng sự nói chuyện bát quái về Triêu Từ, khóe miệng mơ hồ nhếch lên.

Triêu Từ người này, nói đi là đi nói xuất hiện liền xuất hiện, vẫn luôn tiêu sái như vậy.

Bất luận là biến mất hay là xuất hiện, đều có thể lập tức trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.

"Cô ấy phải trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vậy không phải rất có khả năng cùng chị Tiểu Kim đứng cùng sân khấu đêm nay sao? Tối nay là lần đầu tiên chị Tiểu Kim của chúng ta được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đó nha."

"Làm sao điều này có thể xảy ra chứ...... Đừng nói là vì trao giải cho chị Tiểu Kim, đến việc xuất hiện chung một hoạt động còn chưa từng có nữa.

"Chuyện lớn như vậy mà ban tổ chức Phong Bi cũng không nói trước một tiếng."

"Chuyện này công ty đã biết chưa?"

"Chết tiệt, nếu hai người đó thật sự ở cùng một khung hình thì sẽ nổ tung mất."

Vài tên nhân viên công tác thấp giọng bàn tán, không biết ai "Suỵt" một tiếng, họ rất ăn ý mà quay đầu lại, yên lặng mà nhìn về phía Lục Kim đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Trước khi họ có thể nhìn sang, Lục Kim liền nhắm mắt lại và thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái để duỗi cái đầu gối đang đau nhức.

Càng quan trọng hơn là, nàng lại có thể yên lặng dựng lỗ tai nghe chuyện của "Triêu Từ", chuyện mà nàng chưa từng gặp qua trước đây.

Lục Kim ở trong lòng lặp lại một lần nữa với chính mình -

Chuyện của Triêu Từ không có quan hệ gì với mình. Người này cùng mình ngay cả một chút quan hệ đều không có.

Phỏng chừng là lần điều chỉnh bản thân này làm nàng nhìn qua quá mức đoan chính, từ hàng ghế sau mơ hồ toát ra một tia lửa khiến người ta bất an, lúc sau trong xe rốt cuộc không ai dám hé răng nữa.

Hai chữ "Triêu Từ" này, cũng không có bởi vì Lục Kim cố tình kháng cự mà biến mất.

Từ những gì mọi người đã bàn tán trước đó, nó lẻn vào tâm trí Lục Kim, làm xáo trộn suy nghĩ của nàng.

Làm nàng bất đắc dĩ lại nghĩ tới một ít chuyện linh tinh cũ.

Tin vỉa hè còn chưa được chứng thực khiến Lục Kim khó chịu, nàng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho người đại diện Sở Vân.

Lục Kim: 【Triêu Từ cũng tới?】

Bốn chữ cùng một cái dấu chấm hỏi mới vừa nhắn qua không bao lâu, Sở Vân liền tích cực mà trả lời nàng bằng một đoạn tin nhắn thoại.

Lục Kim đem tin nhắn thoại của Sở Vân chuyển thành tin nhắn chữ, để chỉ mình nàng có thể nhìn thấy được.

Sở Vân: 【Bảo bối, chị cũng là vừa mới nhận được tin thôi. Đừng lo lắng, chị đã xác nhận với ban tổ chức Phong Bi rồi, từ thảm đỏ đến phỏng vấn lại đến toàn bộ quá trình trao giải, em và cô ta sẽ không chạm mặt nhau, bảo đảm ngay cả một cọng tóc của cô ta, em cũng không thể nhìn thấy. Chỗ ngồi của hai người cũng cách xa đến vạn dặm, tuyệt đối sẽ không cùng khung hình!】

Lục Kim: "......"

Nhìn tin nhắn trả lời của Sở Vân, tâm tình của Lục Kim vô cùng phức tạp.

Được rồi, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy thì Triêu Từ cũng sẽ trước sau như một mà không thèm để ý đến nàng.

Suy cho cùng thì từ lúc nàng ra mắt tới nay, tin đồn nói nàng và Triêu Từ "không hợp" chưa bao giờ dừng lại.

Ngọn nguồn của tin đồn này ở đâu, người đại diện Sở Vân của nàng cũng không biết, nhưng đoàn đội của hai người đều nhạy bén mà nhận ra địch ý giữa cả hai.

Vì sợ giới truyền thông hành động ầm ĩ, hai bên đều ăn ý mà lựa chọn sách lược lãng tránh lẫn nhau.

Lục Kim ra mắt ba năm, trong cái vòng giới giải trí ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy này, số lần nàng cùng Triêu Từ chung khung hình là bằng không.

Không thiếu người xem náo nhiệt mà bàn tán chuyện này ở sau lưng, cho rằng hai người họ vẫn luôn có vô vàn khả năng đứng chung khung hình, chỉ cần đợi khi nào thời khắc lịch sử này sẽ đến mà thôi.

Không ngờ không hề có chuẩn bị gì mà chuyện này lại tới đột nhiên đến như vậy.

Đêm nay Triêu Từ cũng sẽ xuất hiện ở hiện trường lễ trao giải, lấy địa vị của hai người hiện tại trong giới, kết hợp với sự kiện Lục Kim lần đầu tiên được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này, nếu xử lý không tốt nói không chừng sẽ dẫn tới một hồi khủng bố gió tanh mưa máu.

Sở Vân hôm nay vốn là muốn đi theo Lục Kim tới lễ trao giải, nhưng trước lúc đó thì chị phải bay đến Thành Đô công tác, vừa mới từ Thành Đô trở về, người còn đang rầm rộ ở sân bay liền nhận được tin Triêu Từ muốn đảm nhiệm vị trí khách quý trao giải của Phong Bi khiến thiếu chút nữa làm trái tim chị nổ tung.

Ở thời điểm vừa mới biết được tình huống đột ngột phát sinh này, Sở Vân một cái đầu hai cái lớn*, chỉ muốn mau chóng trở về hộ giá đến nỗi rơi mất một chiếc giày ở sân bay.

*Nhất cá đầu, lạng cá đại: Diễn tả tình huống mà một việc gì đó quá rắc rối hoặc một người quá xui xẻo dẫn đến tình trạng bị choáng ngợp, không thể giải quyết và đau đầu vô cùng. Đây là cách diễn đạt thông dụng, miêu tả một cách sống động sự bất lực, đau đớn của con người khi gặp áp lực, khó khăn. (Cre: Baidu)

Lục Kim là bảo bối của công ty, về chuyện của nàng thì Sở Vân không có khả năng không để trong lòng.

Lục Kim năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, học tại học viện hí kịch đứng đầu quốc gia, là nữ chính của bộ phim điện ảnh《Phòng thí nghiệm biển sâu》đã dẫn đầu doanh thu phòng vé năm nay.

Khi vừa mới kết thúc mùa lễ trao giải, Lục Kim càn quét mọi giải thưởng của diễn viên mới xuất sắc nhất, trở thành tân binh được theo dõi nhiều nhất làng điện ảnh hiện nay với sự xuất hiện bất ngờ của mình.

Mang theo khí chất trời sinh, khuôn mặt xinh đẹp, độ bàn luận và độ nhận diện của Lục Kim trở thành điểm nóng của giới giải trí chỉ sau một đêm.

Nàng là nhân vật mới nổi được yêu thích trong giới điện ảnh, sức kêu gọi phòng vé mạnh mẽ đã mang lại giá trị thương mại cho nàng, và cũng là tâm can bảo bối được Sở Vân và điện ảnh Tinh Duệ đặt kỳ vòng.

Triêu Từ lớn hơn nàng 11 tuổi, đã xuất đạo mười mấy năm. Cô gần như không có tin tức tiêu cực nào, được mọi người yêu mến, là kỳ tích hoàn hảo trong làng giải trí.

Một người ôn như và hoàn mỹ như vậy, lại cố tình né tránh mọi hoạt động có Lục Kim.

Chỉ cần là hạng mục Lục Kim tham dự, Triêu Từ tuyệt đối sẽ từ chối, lớn là điện ảnh nhỏ là show tống nghệ hay tiệc tối gì đó; chỉ cần là có sự xuất hiện của Lục Kim, tuyệt đối sẽ không có bóng dáng của Triêu Từ.

Lúc trước có nhà sản xuất đã hợp tác nhiều năm cùng Triêu Từ, cực kỳ xem trọng tân binh Lục Kim, muốn mời nàng nhận vai nữ một, rồi lại mời một người vừa hiếm khi xuất hiện vừa kén chọn kịch bản như Triêu Từ làm diễn viên khách mời không có đến hai mươi cảnh quay.

Nhân vật của Triêu Từ không có cảnh đối diễn nào với Lục Kim, hai người có lẽ cũng sẽ không gặp nhau trên trường quay, nhưng cuối cùng Triêu Từ vẫn lịch sự từ chối vai diễn.

Chuyện này bị một ít account marketing thêm mắm thêm muối, các diễn đàn nhỏ lại truyền bá, trong lúc nhất thời bị nháo đến chướng khí mù mịt.

Sau vài lần Lục Kim bị Triêu Từ lảng tránh, nàng unfollow cô trên mạng xã hội, yên lặng loại bỏ cô khỏi chế độ "Đặc biệt chú ý" và không bao giờ nhắc đến Triêu Từ như một tiền bối mà nàng ngưỡng mộ nữa.

Cuộc đối đầu qua lại không có khói thuốc súng này đã hoàn toàn khẳng định sự bất đồng giữa Triêu Từ và Lục Kim.

Về chuyện có thù oán cũ gì với Triêu Từ hay không, vì cái gì mà Triêu Từ không thích nàng, Sở Vân từng hỏi qua Lục Kim, nhưng không nhận được câu trả lời của Lục Kim.

Tiểu tổ tông không muốn nói, Sở Vân cũng không thể tiếp tục truy vấn.

Bất quá có thể khẳng định chính là, không muốn nói nghĩa là có chuyện.

Sở Vân cân nhắc qua, hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ.

Lục Kim nhìn hai chữ "Cùng khung" trên màn hình di động, có chút xuất thần.

Nàng không trả lời tin nhắn của Sở Vân, đeo tai nghe nghe nhạc, ép nhịp tim không tự chủ được đang đập quá nhanh của mình xuống.

Hiện trường phát sóng trực tiếp của thảm đỏ lễ trao giải Phong Bi là ngoài trời.

Hiện trường không khí náo nhiệt, đèn flash lóe đến lóa mắt, cũng ngăn không được cái lạnh đã dưới không độ.

Lục Kim nhờ vào vai nữ chính phim điện ảnh《Phòng thí nghiệm biển sâu》mà nhận được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đoàn phim cũng có tám hạng mục đề cử khác. Nàng cùng đoàn phim bước từ thảm đỏ đến khu vực phỏng vấn của truyền thông.

Đêm nay Lục Kim trang điểm thanh nhã, càng tôn lên khí chất quý tộc vốn có của nàng, khiến nàng vốn không thích cười càng cảm thấy xa cách.

Mái tóc dài ngang vai màu nâu hạt dẻ, xõa dày trên xương quai xanh xinh đẹp, làn da sáng trong mờ như một ngọn đèn nhỏ màu trắng. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhìn rất rõ ràng trên chóp tai chính là biểu tượng của nàng, giống như một ngọn lửa nhỏ, giữa băng tuyết tỏa ra một sức nóng đặc biệt.

Lục Kim giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể duyên dáng nâng chiếc cằm kiêu hãnh của mình lên.

"Hôm nay cũng thật lạnh ghê......"

Khi bước vào địa điểm, ông chú sản xuất của 《Phòng thí nghiệm biển sâu》run lập cập, chiếc áo sơ mi bên trong áo khoác vest đầy miếng dán giữ nhiệt, nhưng ông vẫn lạnh đến mức phải khoanh tay, không ngừng xoa cánh tay của mình.

Những nhà sản xuất khác cũng nói rằng hôm nay thời tiết cực kỳ lạnh.

Nghĩ đến vừa rồi đôi môi của nữ MC vì lạnh mà tím tái, lông mày Lục Kim nhướn lên một chút.

Thật sự lạnh đến vậy à?

Gió rất mạnh nhưng Lục Kim lại không cảm thấy quá lạnh, ngược lại khi thổi qua mặt lại có cảm giác ấm áp.

Giống như có những ngọn lửa vô hình luôn bám theo nàng, thậm chí khiến nàng cảm thấy nóng bức lạ thường.

Nhìn lại cuộc đời từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, đây không phải là lần đầu tiên giác quan của nàng khác với người thường.

Nàng cảm thấy ấm áp khi người khác cảm thấy lạnh lẽo, đến giữa hè, khi người khác đổ mồ hôi, nàng luôn có thể cảm nhận được một làn gió mát dường như không hề có ở đó.

Lục Kim đang cùng nhà sản xuất trò chuyện, đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao phía sau.

Khi tên của người đó được người khác hét lên một cách phấn khích, Lục Kim cũng tự nhiên bị hấp dẫn mà nhìn qua đó.

Nàng không quay đầu lại, chỉ từ hình ảnh phản chiếu của cửa sổ sát đất nhìn thấy hình bóng cao gầy quen thuộc kia.

Thật sự là Triêu Từ, cô ấy thật sự tới.

Hơi thở Lục Kim ngưng trệ, tất cả suy nghĩ của nàng trong nháy mắt dồn vào một ánh mắt, tập trung vào Triêu Từ, ôm chặt lấy cô.

Thân hình của người phụ nữ kia vẫn thong dong ưu nhã như cũ, mái tóc dài màu đỏ sẫm xõa xuống sau lưng, ánh đèn nhấp nháy và tiếng hét trở nên chói tai và cuồng nhiệt vì sự yểu điệu xinh đẹp của cô.

Cả người là chiếc váy dài đen đơn giản, nếu đổi lại là người khác mặc, rất dễ chìm sâu trong biển người.

Nhưng Triêu Từ lại khác.

Dù thời trang cao cấp có đắt tiền đến đâu, dù trang điểm có khéo léo thế nào thì đối với cô ấy cũng chỉ là lớp nền, vì đẹp nhất chính là bản thân cô ấy.

Ánh mắt Lục Kim dán chặt vào bóng dáng được phản chiếu của Triều Từ trên cửa sổ.

Nàng tưởng như chỉ có chính mình trong một góc, ghi nhớ về từng chi tiết của Triêu Từ.

Sau khi Triêu Từ ưu nhã vẫy tay với đám đông đang phấn khích, cô quay lại với một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi qua ánh đèn flash đang nhấp nháy liên tục, buông bỏ mọi tiếng reo hò, đột nhiên, giống như một thợ săn đã phát hiện ra con mồi của mình, cô bắt giữ chuẩn xác ánh mắt đang kiềm chế của Lục Kim.

Hai người nhìn nhau qua cửa kính.

Triêu Từ phát hiện nàng đang nhìn lén.

Khi bị đôi mắt hẹp dài như hồ ly của Triêu Từ nhìn chằm chằm, Lục Kim tựa hồ bước hụt

một bước, co rúm người lại.

Quá xấu hổ khi bị bắt quả tang, nàng lập tức buộc mình phải quay mặt đi, xách lên làn váy nhanh chóng tiến vào giữa sân, lỗ tai nhanh chóng nóng lên như mang theo một chút ý vị đang trốn trong cánh đồng.

"Triêu Từ lão sư, bên này!" Người chủ trì khu phỏng vấn cười khanh khách mà kêu gọi Triêu Từ.

Triêu Từ lặng lẽ nhìn Lục Kim càng đi càng xa.

Cảnh Lục Kim tránh xa này giống như vô số quá khứ tương tự in sâu vào tâm trí cô, xếp lớp và đan xen thành một tấm lưới kín gió, bóp nghẹt trái tim Triêu Từ và bẫy mọi khả năng để cô đi theo.

Triêu Từ chậm rãi hạ hàng lông mi dài tràn đầy ánh sáng bốc đồng xuống, dồn hết sự quyến luyến cùng lưu luyến không rời với Lục Kim giấu vào ánh mắt tràn đầy ý cười dối trá.