Chương 28: Hang Tối Vong Ưu - Phần 2: Trường Sinh Kiếm

Cơn mưa dầm rả rích đổ lên khắp không gian một màu xám xịt và lạnh lẽo. Nhưng Phủ Hộ Thiên trong Hoàng Liên Cung, dẫu không cần cái thời tiết buồn tẻ kia cũng đã có quá đủ sự âm u và ảm đạm rồi. Sau hôm náo loạn từ Địa Phủ trở về, các giáo chủ gần như không ai nói với ai tiếng nào. Mỗi người đều lặng lẽ làm việc của mình, mỗi người đều có những tâm trạng ngỡ ngàng, phẫn nộ, bất nhẫn, thương tâm,... khác nhau, một mớ suy tư hỗn độn đè nặng lên họ và giữa họ.

Như Ý sau nhiều đêm thức trắng để hoàn tất việc cải tạo kết giới dưới chân núi Thiên Trượng, nét mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ghé sang Thần Phượng Đệ Thập Điện. Nàng đi qua hàng vệ binh dày đặc đang túc trực tại đây, tất cả đều cúi đầu hành lễ rất cung kính, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn đầy sự cảnh giác cao độ đến ngột ngạt dành cho vị nữ giáo chủ. Cũng phải thôi, chính Như Ý đã từng cố tình để Lam Thiên lấy được Hoàng Sắc Giới Chỉ, tiếp tay cho y làm loạn. Nếu không nhờ lời thề của Hồng Dương với Thượng Thiên Thánh Nhãn hôm ở bên ngoài làng Bách Điểu, có lẽ chính nàng cũng đang bị cả tốp lính gác canh giữ cẩn mật giống như vậy.

Đi một hồi cũng đến được căn phòng ngủ của Lam Thiên. Như Ý đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đã có mặt sẵn bên trong, một nam đồng ngoại hình nhỏ bé như đứa trẻ lên sáu, cùng một cô gái dáng vẻ thanh mảnh nhẹ nhàng, chính là Hồng Phong và Thanh Diệu. Sau biến cố động trời ở Địa Phủ đến nay đã hơn bảy ngày, hai người họ vẫn đều đặn đến giúp Lam Thiên tắm rửa, thay trang phục, ăn uống, thuốc men; bởi những đòn đánh tàn khốc của Hồng Dương đã để lại những thương tích nặng nề trên cơ thể y, khiến dung mạo y lúc này gần như biến dạng thảm thương, đôi mắt bên rách mí, bên đui mù không thể cứu chữa. Thần trí của y cũng vì những cơn đau đớn đến cực độ làm cho dở điên dở dại, cả ngày ngồi thất thần như một con người rơm vô tri, không còn nhận biết được thứ gì, cũng không còn nhận ra được bất kỳ ai xung quanh nữa.

Như Ý đến gần, vuốt ve mái tóc người em út vừa được Hồng Phong chải chuốt gọn gàng, chợt nhớ lại cái nhíu mày nghịch ngợm, cùng nét cười tinh quái của Lam Thiên mỗi khi nàng ta làm như thế với y, trong lòng liền dâng lên cảm giác bi thương cực độ. Lam Thiên của hiện tại gương mặt chằng chịt những vết sẹo lồi lõm kinh dị, không cười không nói, cả ngày chỉ ngồi đó ngu ngơ vô hồn như kẻ đã chết. Như Ý càng trông thấy càng xót xa, đôi dòng lệ vừa chực trào ra đã phải cố kìm nén lại. Khóc than lúc này đâu để làm gì. Nàng quay sang Thanh Diệu hỏi:

- Tình hình thằng bé sao rồi? Có chút gì khả quan không?

Thanh Diệu đôi mắt cũng long lanh như sắp khóc, nhìn Như Ý thở dài buồn bã đáp:

- Sức mạnh nội tại của nó đã bình phục. Các vết thương ngoài da cũng đã lành. Nhưng chị biết đấy, roi Long Khiếu sẽ để lại những vết sẹo mãi mãi không bao giờ lặn. Gương mặt, con mắt... đã không cứu được nữa. Về tâm lý thì lại càng tệ hại hơn. Em đã vận đủ mọi loại chú thuật nhưng vẫn chưa thể khiến thằng bé tỉnh táo hơn được.

Như Ý lại hỏi:

- Doanh Y Thần không có phương pháp nào khác sao? Em đã thử nghiên cứu các cổ thuật chưa?

Thanh Diệu đáp:

- Cả cấm thuật em cũng đã bất chấp xem qua, nhưng vẫn không tìm ra cách nào khả dĩ cả.

Như Ý nhíu mày ủ rũ suy tư:

- Lý nào chúng ra lại chịu thua chứ.

Thanh Diệu thở dài nói:

- Phải chi có anh Ngọc Chương ở đây, sức mạnh Thần Quang của anh Ngọc Chương chắc chắn sẽ có thể chữa trị được.

- Nhưng giờ nói vậy cũng bằng thừa - Hồng Phong chán nản lên tiếng - Ngọc Chương cùng Chiêu Minh, Thế Kỳ, Hoàng Trầm, bốn đứa bọn chúng rủ nhau mất tích đã hơn hai mươi năm. Cứ hy vọng Lam Thiên chuyến này trở về sẽ tìm ra được chút manh mối gì đó. Ai ngờ cuối cùng lại rước thêm một mối lo còn to lớn hơn nữa.

Như Ý tiếp tục thở dài, nàng nói:

- May là Hạ Du đã tự nguyện trao trả Đọa Thần Thạch, nếu không vừa Địa Phủ, vừa Đồng Cổ Điện làm phiền, chúng ta lại càng rắc rối.

Hồng Phong nghe thế liền đáp:

- Mấy ngày qua em bận cải tạo kết giới dưới chân núi nên hình như vẫn chưa biết chuyện hả Như Ý?

Như Ý thắc mắc:

- Ý anh là sao, Hồng Phong? Chuyện gì nữa cơ?

Hồng Phong nhún vai nói:

- Thì là việc của Đọa Thần Thạch đấy. Anh Hồng Dương vẫn đang giữ nó bên mình.

Như Ý ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao? Anh ấy lại muốn gì nữa?

Hồng Phong kể:

- Cũng do tên sứ giả ngu đần của Đồng Cổ Điện, không hiểu lại ăn nói ra sao khiến anh Hồng Dương nổi trận lôi đình, tống cổ hắn ra ngoài. Sau đó anh ấy đã xua quân của Doanh Chấp Pháp kéo đến, dùng luật lệ lẫn bạo lực thâu tóm cả Đồng Cổ Điện chỉ trong một buổi sáng.

Như Ý vẫn chưa hết bất ngờ, hỏi:

- Anh ấy thực sự kéo quân tuyên chiến với họ sao?

Hồng Phong lại nhún vai đáp:

- Cái này không thể gọi là tuyên chiến. Vì Thần Đồng Cổ vắng mặt, không ai đủ năng lực kế thừa lãnh đạo. Theo luật mọi quyền hành buộc phải trao cho Thánh Mẫu Thượng Thiên. Mà hiện tại, đại diện chính thức của Thánh Mẫu Thượng Thiên chính là Hộ Thiên Thần Giáo, vì thế tất cả mọi việc trên dưới ở Đồng Cổ Điện từ nay đều do mấy người chúng ta toàn quyền cai quản.

Như Ý nghe thế cũng gật gù:

- Anh Hồng Dương phen này cũng quá nặng tay rồi. Nhưng cũng đáng đời, cái miệng hại cái thân thôi. Mỗi lần bọn họ đến Hộ Thiên Thần Giáo ta là lại có lắm chuyện để lời qua tiếng lại, phiền toái hết sức.

Thanh Diệu từ nãy giờ lo bón thuốc cho Lam Thiên uống, vừa xong xuôi thì mới quay sang tiếp tục cuộc trò chuyện. Nàng lên tiếng hỏi thăm:

- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, việc cải tạo kết giới suôn sẻ chứ chị?

Như Ý đáp:

- Hoàn tất rồi, nhờ Lam Thiên đã dọn dẹp một số lượng khá lớn yêu ma quỷ quái nên mọi thứ thuận lợi hơn nhiều, hoàn toàn không bị quấy rối hay cản trở gì cả.

Hồng Phong nói:

- Vất vả cho em rồi Như Ý. Mà hôm nay em quay về cũng vừa đúng lúc đấy. Nửa đêm nay Hắc Bạch Song Sát từ Địa Phủ sẽ đến để ra phán quyết về vụ việc của Lam Thiên. Kim Bảo đang chuẩn bị đón tiếp họ.

Như Ý ngạc nhiên:

- Em tưởng họ bảo chúng ta phải đưa thẳng bé xuống Địa Phủ để nghe phán quyết mà?

Hồng Phong nhún vai đáp:

- Chắc đã có gì đó thay đổi, anh cũng chẳng biết đâu. Đã đến nước này, họ sắp xếp thế nào chúng ta cũng buộc phải làm theo thôi.

Như Ý thở dài rầu rĩ, đây là điều nàng luôn mong mỏi sẽ không bao giờ đến. Nàng băn khoăn:

- Chẳng biết Thập Điện Diêm La đã bàn bạc thế nào đây.

Hồng Phong an ủi:

- Giờ có lo lắng nhiều cũng không làm được gì. Lần này Lam Thiên thực sự đã gây đại họa. Chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần cho kết quả tệ nhất có thể xảy ra.

Thanh Diệu cầm tay Như Ý, động viên:

- Chị đã vất vả nhiều đêm rồi, nên về nghỉ ngơi đi. Đêm nay dù Địa Phủ ra phán quyết thế nào, chúng ta vẫn nhất định sẽ không để thằng bé một mình gánh chịu.

Như Ý gật đầu thay cho câu đáp lời. Đoạn nàng lại đến bên giường Lam Thiên, khẽ chạm vào gương mặt y, các đầu ngón tay cảm nhận từng vết sẹo lồi lõm, lập tức truyền đến trái tim một nỗi đau ray rứt đến vô tận. Nàng cúi xuống hôn lên trán y, khẽ cất tiếng thì thầm:

- Chị nhất định sẽ bảo vệ được em, bằng mọi giá chị sẽ bảo vệ em.



Buổi sáng sớm cứ thế qua đến ban trưa, xế chiều, hoàng hôn rồi lại chập tối, giấc nào cũng như giấc nấy, suốt cả ngày mưa dầm vẫn không ngừng rả rích, chẳng để cho mặt trời kịp chiếu một chút tia nắng nào vào trong, xua tan đi bớt cái u ám, cái buồn bã đang phủ đầy nơi thiên cung thánh địa này. Trong giờ phút sắp phải đương đầu với những điều không mong đợi, thời gian dường như vụt trôi vội vã hơn rất nhiều.

Như Ý về Thần Phượng Đệ Lục Điện, ráng tìm mọi cách để giúp bản thân quên bớt sự căng thẳng đang đè nặng tâm can. Nàng ngâm mình trong suối nước nóng, uống trà, đọc bách khoa thiên thư, xong lại lên giường nằm trằn trọc, cả mấy canh giờ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa; nói là cố nghỉ ngơi nhưng vẫn cứ lo lắng phập phồng, không làm sao thoải mái được với những mớ suy nghĩ quẩn quanh liên tục chạy loạn trong trí óc.

Ở yên mãi một chỗ bắt đầu cảm thấy bức bối, Như Ý ngồi bật dậy, đến bên chiếc bàn gương, làm tóc, trang điểm, thoa chút nước hoa hương gỗ mộc mạc, hòng giúp tinh thần giữ được chút an yên và bình tĩnh. Đoạn, nàng mở tung cửa phòng bước ra ngoài, đi thẳng một mạch đến Chính điện, thầm nghĩ những anh chị em khác chắc cũng đang cảm thấy bồn chồn giống như mình vậy. Quả nhiên, cả Hồng Phong lẫn Thanh Diệu không hẹn mà đồng loạt xuất hiện cùng lúc với Như Ý tại đó, trong lòng họ đều nôn nao và bất an chẳng khác gì nhau. Ba người tiến lên ngồi sẵn trên chiếc ngai phượng hoàng của mình, không ai nói với ai lời nào, chỉ tĩnh lặng nhìn về vô định mà chờ đợi.

Hơn một canh giờ sau, trên nền trời chợt nổ lên những tràng âm thanh ầm ầm như sấm gầm vang dội, giữa không trung nứt ra một vòng xoáy không gian khổng lồ, chiếu tỏa thứ ánh sáng rực rỡ như rạng đông. Từ giữa vầng hào quang chói lọi, Kim Bảo trong hình dáng phượng hoàng vỗ cánh xuất hiện, ngay sau nàng chính là Hắc Bạch Song Sát đang cưỡi trên lưng đôi Viêm Hỏa Ngô Công - hai con rết lửa khổng lồ, cùng mấy chục tên Đầu Trâu, Mặt Ngựa đi theo tháp tùng.

- Đến rồi - Như Ý, Thanh Diệu và Hồng Phong đồng loạt thầm nghĩ, quả tim trong l*иg ngực chưa bao giờ đập mạnh đến như vậy. Nhìn sứ đoàn của Địa Phủ càng lúc càng đến gần, áp lực đè lên họ lại càng nặng nề hơn.

Sau khi long trọng thỉnh mời hai anh em tử thần kia vào giữa đại sảnh chính điện, Kim Bảo biến trở lại dạng người, bắt đầu mở lời trước:

- Cung nghinh ghé thăm tệ phủ, hôm nay làm phiền chư vị một phen nhọc công như vậy, Hộ Thiên Thần Giáo thật lấy làm hổ thẹn.

Hắc Bạch Song Sát cùng đám Đầu Trâu, Mặt Ngựa cũng cúi đầu hành lễ rất nghiêm cẩn, đoạn lần lượt thay nhau lên tiếng đáp. Lão Bạch nói:

- Bát Giáo Chủ đã quá lời rồi. Chúng tôi chỉ là phận nô tài đưa tin, nào dám có suy nghĩ than phiền.

Lão Hắc tiếp lời:

- Chuyện đến nước này, anh em Hắc Bạch Song Sát chúng tôi mới là những kẻ phải lấy làm hổ thẹn. Là vì chúng tôi vô năng, không đủ sức ngăn cản Thập Giáo Chủ nên mới để xảy ra cớ sự như vậy. Thôi thì bây giờ đôi bên cùng chung sức giải quyết hậu quả, Địa Phủ chúng tôi cũng chỉ hy vọng mọi chuyện được ổn thỏa chứ cũng không mong muốn gì hơn.

Đám người Như Ý, Thanh Diệu, Kim Bảo và Hồng Phong thấy thái độ hòa nhã của Hắc Bạch Song Sát, lòng liền nhẹ nhõm bớt đi phần nào, phong thái so với bọn Đồng Cổ Điện phiền phức trước kia thật sự ở một vị thế khác biệt khó bề so sánh. Song, phán quyết họ sắp đưa ra mới là thứ sẽ định đoạt tất cả.

Ngay sau sứ đoàn Địa Phủ, từ bên ngoài, một tốp người cũng tiến bước vào trong. Dẫn đầu là một nam đồng ngoại hình mười phần giống Hồng Phong, nhưng thần sắc trong ánh mắt toát ra một khí chất uy mãnh, một khí chất của vị thủ lĩnh tối thượng có thể trấn áp tất cả dưới chân mình, chính là Hồng Dương. Hồng Dương cùng binh đoàn doanh Chấp Pháp áp giải đến nhân vật chính của buổi phán quyết ngày hôm nay, Lam Thiên. Y ngồi vặt vẹo trên chiếc kiệu vàng, dáng vẻ vẫn thất tha thất thểu, dở mê dở tỉnh. Có lẽ lúc này dù tra tấn hay ném y vào dung nham thì y cũng không còn biết gì mà hoảng sợ hay phản kháng nữa.

Sau khi chào hỏi một lượt, Hồng Dương cùng tất cả giáo chủ quay về ngồi yên vị trên chiếc ngai phượng hoàng của mình, để Lam Thiên ngồi một mình giữa sảnh, trước mặt của Hắc Bạch Song Sát. Hai vị tử thần nhìn tình trạng của Lam Thiên bất giác thở dài, nét mày cau lại, ra vẻ tiếc nuối pha chút chán chường. Hồng Dương thấy biểu tình kì quặc trên mặt họ, liền lên tiếng hỏi:

- Hắc Bạch Song Sát hôm nay đến đây, hẳn là Thập Điện Diêm La đã thống nhất quyết định xử lý tai họa do Lam Thiên gây nên rồi, thế nhưng cớ sao trông hai vị lại dường như có điều gì đó khó lòng nói ra vậy?

Lão Hắc đáp lời:

- Đại giáo chủ quả rất tinh tường, nhìn thấu được tâm trạng của anh em chúng tôi. Vậy thì cũng không cần phải dài dòng thêm nữa, thực sự hôm nay đến đây, chúng tôi đã không hề mong sẽ nhìn thấy giáo chủ Lam Thiên trong tình trạng này. Bởi việc xử lý hậu quả của trận đại náo vừa qua, nếu không phải là chính ngài ấy, thì không ai khác có thể làm được.

Lão Bạch nói tiếp:

- Nói cho rõ hơn thì vào ngay cái lúc giáo chủ Lam Thiên thả các vong linh về dương thế, ngài ấy đã bóp nát vụn một phần của thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn, tung rải lên thành một lớp bụi phủ ngay trước vòng xoáy không gian, để tất cả vong linh đi qua đều bám phải các mảnh vỡ li ti từ thần binh. Điều đó tạo ra một kết giới vô hình bảo vệ cho mỗi vong linh, tiếp thêm sinh khí và giúp cho hồn vía của chúng tồn tại được một thời gian rất lâu trên nhân gian.

Lão Hắc cũng nói thêm vào:

- Giáo chủ Lam Thiên đã dồn hết pháp lực để thực hiện phép trấn yểm tối thượng nhất của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, nên hiện tại chỉ duy nhất ngài ấy mới có thể tìm thấy và bắt giữ các vong linh kia lại, dù có là quỷ thần của Địa Phủ cũng không thể làm gì được chúng nữa.

Thanh Diệu nghe đến đây liền như đã hiểu căn nguyên của vấn đề, nàng thốt lên:

- Thảo nào, chắc chắn là do Lam Thiên đã quá hao tổn nguyên khí sau khi dùng thứ pháp thuật trấn yểm kia, nội lực chưa kịp ổn định thì lại bị tấn công dồn dập, khiến khí mạch tổn thương, sự cân bằng của hệ thần kinh bị phá hủy, dẫn tới tình trạng như bây giờ.

Hồng Dương hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Liều lĩnh, ngu xuẩn, hắn bị vậy là đáng. Nếu ta đoán không lầm, hướng giải quyết bên Địa Phủ đưa ra gói gọi trong hai cách: hoặc là chính Lam Thiên phải đi thu hồi các linh hồn đó về, hoặc phải xử tử Lam Thiên để xóa bỏ trấn yểm của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, đúng không?

Hắc Bạch Song Sát đồng thanh đáp:

- Đúng vậy thưa giáo chủ.

Nhóm Như Ý, Thanh Diệu, Hồng Phong và Kim Bảo như bị sét đánh ngang tai, cả bốn người đều bàng hoàng đứng bật dậy. Họ đồng loạt nhảy đến giữa chính điện đứng chặn trước mặt Lam Thiên, ra vẻ hùng hổ như sắp động thủ đến nơi. Như Ý phẫn nộ nói:

- Hiện giờ Lam Thiên đã ra nông nỗi này, các người nói vậy khác gì muốn dồn thằng bé vào con đường chết? Không lẽ không còn cách nào khác sao?

Hồng Dương từ trên ngai cao, lãnh đạm đáp vọng xuống:

- Đáng đời. Do nó tự đào mộ chôn chính mình, chẳng thể trách người khác. Trấn Nhạc Đoạn Hồn là vũ khí của nó, chỉ duy nhất nó sử dụng được. Bây giờ giải quyết không nổi thì chịu chết, đơn giản thế thôi. Mà dẫu có ai đó dùng được Trấn Nhạc Đoạn Hồn thì họ cũng đâu rảnh rỗi mà thay nó dọn dẹp đống hỗn loạn kia.

Như Ý tức giận nói:

- Anh im đi Hồng Dương! Thằng bé bị anh đánh ra nông nỗi này, tôi còn chưa kịp tính sổ với anh đấy.

Hồng Dương nhếch mép khinh khỉnh trả lời:

- Ta là thủ lĩnh doanh Chấp Pháp, thủ lĩnh Hộ Thiên Thần Giáo, ta muốn ra tay xử tội nó còn phải kiêng nể thái độ của ngươi nữa sao? Nên nhớ chính nhờ ngươi góp công nuông chiều mà Lam Thiên mới trở thành một kẻ ngu muội không biết tốt xấu. Thứ bại hoại như nó, kết cục thế này vẫn chưa đủ thích đáng đâu.

Như Ý càng lúc càng tức giận, đôi mắt sáng quắc hung tợn quát lớn:

- Nếu không nói được lời tử tế thì anh nên ngậm miệng lại. Đến hôm nay tôi đã nhịn anh quá đủ rồi. Gọi anh là thủ lĩnh không có nghĩa là tôi đánh không lại anh, hay là ta thử ngay xem.

Kim Bảo trông thấy Như Ý toàn thân sát khí tỏa ngùn ngụt, biết nàng ta không nói đùa, liền tiến đến cầm tay nàng ta mà trấn tĩnh:

- Khoan so đo với anh ấy, chuyện của Lam Thiên còn chưa giải quyết xong. Nể mặt các vị khách của chúng ta trước đã.

Như Ý nghe Kim Bảo khuyên can, tự hiểu tình hình, bản thân cũng dằn bớt hỏa khí, tuy nhiên ánh mắt vẫn không ngừng phẫn nộ nhìn trừng trừng vào cái thái độ nghênh ngang đáng ghét của Hồng Dương.

Lão Hắc lắng nghe các giáo chủ nói chuyện, yên lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt reo lên:

- Đại giáo chủ, ngài đã cho tôi một sáng kiến, vừa giải quyết được sự việc trong tình trạng hiện tại, lại không cần lấy mạng giáo chủ Lam Thiên.

Thanh Diệu đang đứng gần Lão Hắc nhất, nàng níu lấy tay áo gã khẩn trương hỏi:

- Ngài có cách gì xin hãy nói. Dẫu khó ra sao chúng tôi cũng nhất định làm được.

Lão Hắc đáp:

- Việc này thì phải nhờ đến lục giáo chủ Như Ý rồi.

Như Ý nghe vậy, trái tim trong lòng ngực liền đập nhộn nhạo, vừa lo lắng vừa phấn khởi, nàng hỏi giục:

- Là ta sao? Ý ngài là gì xin nói rõ hơn.

Lão Hắc ôn tồn trình bày:

- Nếu tôi nhớ không lầm, năng lực sở trường của lục giáo chủ chính là sử dụng vũ khí. Ngài có thể giao tiếp và thao túng quyền năng của bất kỳ thần binh nào. Vậy thì Trấn Nhạc Đoạn Hồn chắc cũng không ngoại lệ.

Thật vậy, không chỉ riêng Trấn Nhạc Đoạn Hồn, mà đối với vũ khí của tất cả giáo chủ Hộ Thiên Thần Giáo, Như Ý đều đã quá đỗi quen thuộc suốt mấy trăm năm qua. Nếu Hồng Dương là người có thể sao chép và sử dụng năng lực pháp thuật của người khác, thì nàng lại là người sở hữu khả năng liên kết tâm linh với các thần binh hay pháp bảo của bất kỳ ai. Mà đôi khi, cách nàng sử dụng và khai thác sức mạnh từ những món vũ khí đó còn hiệu quả vượt trội hơn cả chính chủ. Nếu Lam Thiên không thể tự mình dùng Trấn Nhạc Đoạn Hồn giải quyết hậu quả, Như Ý hoàn toàn đủ sức thay y làm.

Hồng Phong nghe gã tử thần nói vậy, thấy rất có lý, liền mừng rỡ reo lên:

- Cách hay, cách hay. Chúng ta thật đã lo lắng đến nỗi hồ đồ rồi. Thế chỉ cần Như Ý dùng được Trấn Nhạc Đoạn Hồn là có thể giải quyết vấn đề phải không?

Lão Hắc lại nói:

- Vâng, việc này thực sự không quá khó khăn, lục giáo chủ chỉ cần dùng phần còn lại của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, cảm nhận vị trí các mảnh vụn, tự động sẽ tìm thấy các vong linh bị trấn yểm.

- Tìm thấy rồi sao nữa? Ta có nên mang theo bánh kẹo mời chúng xã giao không? - Như Ý hỏi

Lão Hắc cười đáp:

- Chúng tôi sẽ trao cho ngài dấu ấn của hang Vong Ưu.

Nói đoạn, Hắc Bạch Song Sát cùng tiến lại gần cầm lấy bàn tay trái của Như Ý, nhắm mắt lầm bầm niệm một tràng chú. Ngay tức khắc, những ánh hào quang rạng rỡ tỏa lan xung quanh ba người, các tinh linh sáng rực xuất hiện bay lượn lờ như đàn đom đóm cuốn lấy họ, khắp không gian nghe như có tiếng cồng chiêng tù và vang vang, rất thiêng liêng và mầu nhiệm. Như Ý liền cảm thấy giữa lòng bàn tay mình như thể đột nhiên xuất hiện một mảnh băng lạnh buốt chà sát vào. Nàng khẽ run rẩy, quả tim trong l*иg ngực từng nhịp thình thịch đập như trống dồn, cảm giác hơi khó chịu. Sau một lúc lâu, hai vị tử thần mới mở mắt ra. Mọi thứ xung quanh quay trở lại vẻ tĩnh lặng như cũ. Lão Hắc mỉm cười nói:

- Xong rồi, thưa giáo chủ.

Như Ý lật ngửa lòng bàn tay vẫn còn tê cóng lên xem, Thanh Diệu, Kim Bảo và Hồng Phong cũng ghé mắt đến hiếu kỳ: In đậm trên đó chỉ có duy nhất một đường tròn đen xì, chẳng khác gì mấy cái hình xăm bình thường. Cả bốn người ngơ ngác nhìn Hắc Bạch Song Sát với vẻ đầy thắc mắc. Lão Bạch giải thích:

- Đây là hang Vong Ưu, một cánh cổng không gian dẫn thẳng vào trong nội thành của Địa Phủ mà không cần phải đi qua Quỷ Môn quan. Khi ngài tìm thấy các vong linh, ngài có thể niệm chú khai mở hang này để hút chúng vào.

Lão Hắc cũng nói thêm:

- Nhưng ngài nên cẩn thận, vì hang Vong Ưu có cơ chế tự thanh lọc, nên bất kỳ thứ gì không phải vong hồn mà bị nó hút phải đều sẽ tan biến thành hư vô, một đi không trở lại. Chưa hết, mỗi lần kích hoạt hang đều cần hao tốn nội lực. Bây giờ chúng tôi sẽ bí truyền cho ngài bài chú mở hang cũng như yếu quyết sử dụng, cách điều khiển cường độ mạnh nhẹ. Lúc đó ngài sẽ biết cân chỉnh sao cho phù hợp và tiết kiệm sức. Xin hãy yên tâm, không phức tạp lắm đâu.

Nói đoạn, hai vị tử thần đến bên Như Ý, ghé sát tai nàng thì thầm. Như Ý gương mặt chăm chú, vừa nghe vừa tự lẩm bẩm lại cho nhớ. Sau không lâu thì cũng xong. Lão Bạch hỏi nàng:

- Lục giáo chủ, đó là tất cả yếu quyết sử dụng hang Vong Ưu. Ngài có gì thắc mắc không.

Như Ý tự tin đáp:

- Các vị giải thích rất chi tiết, ta hiểu hết rồi.

Lão Hắc nói:

- Vậy ngài thực hành một chút nhé.

Nói đoạn, gã búng tay ra hiệu cho hai tên Đầu Trâu và Mặt Ngựa tiến đến đứng trước mặt Như Ý rồi bảo:

- Ở đây có hai tên cho ngài làm thử, với chúng thì ngài chỉ cần dùng lực hút nhỏ thôi nhé.

Như Ý chần chừ:

- Liệu có ổn không, rồi làm vậy họ có sao không?

Lão Bạch cười đáp:

- Đầu Trâu, Mặt Ngựa là phân thân của anh em tôi, chúng có thực sự sống đâu mà phải lo bị chết nữa.

Như Ý nghĩ thấy cũng phải, bèn bước lên, nhắm mắt ổn định tinh thần, lần giở lại yếu quyết mới được học. Rồi nàng ngửa bàn tay trái hướng về phía hai tên Đầu Trâu, Mặt Ngựa. Ngay tức khắc, đường tròn giữa lòng bàn tay xẹt lên một tia điện, xé ra một lỗ xoáy đen sâu thăm thẳm, mang theo những tiếng gió ào ào đến ù cả tai. Hang Vong Ưu được khai mở. Dù độ lớn của nó chỉ bằng cái miệng chén, nhưng lực hút thì như cuồng phong bạo vũ cuồn cuộn nổi lên, chỉ trong tích tắc đã thâu tóm thân hình to lớn của hai gã lâu la mà nuốt chửng lấy toàn bộ. Thanh Diệu và Hồng Phong đứng cạnh bên cũng như tất cả những người có mặt vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết vừa tròn mắt ngỡ ngàng, vừa trầm trồ thích thú.

Như Ý trong lòng phấn khởi. Với bản năng sử dụng binh khí bậc thầy, nàng liền nhận ra: nếu đúng như lời Hắc Bạch Song Sát nói, rằng hang Vong Ưu có cơ chế hủy diệt để thanh lọc những thứ không phải linh hồn bị hút vào, vậy thì nàng chính thức đang được sở hữu một loại binh khí mới hết sức hữu dụng và lợi hại. Thêm nữa, nói là hao tốn nội lực nhưng Như Ý tự cảm thấy so với sức mạnh hiện tại của bản thân thì chỉ giống như là một bánh mẩu bé tẹo chả đáng là bao, nghĩa là nàng có thể linh hoạt sử dụng nó khá là dễ dàng bất kỳ lúc nào.

Hắc Bạch Song Sát vô cùng hài lòng trước cách thi triển rất thuần thục và hoàn hảo của Như Ý vừa rồi, đồng loạt lên tiếng khen ngợi:

- Lục giáo chủ quả là danh bất hư truyền, học rất nhanh. Chắc ngài cũng đã nhận ra sức mạnh thực sự của hang Vong Ưu. Nếu là người khác, chúng tôi tuyệt đối không dám trao ra, vì ngay cả chúng tôi cũng khó lòng điều khiển nó, rất nguy hiểm. Nhưng với ngài thì anh em tôi hoàn toàn yên tâm.

Hồng Dương đứng yên chứng kiến từ nãy đến giờ, lúc này mới cất tiếng nói:

- Nếu bên Địa Phủ đã tín nhiệm như vậy, Như Ý, việc này giao cho ngươi. Tính mạng của Lam Thiên nằm trong tay ngươi, nếu ngươi thất bại, ta không ngại giao đầu của nó cho họ đâu. Liệu mà làm.

Như Ý quắc mắc nhìn Hồng Dương, chẳng buồn đáp lời y. Nàng quay sang Hắc Bạch Song Sát nói:

- Ta sẵn sàng nhận nhiệm vụ này.

Lão Hắc gật đầu đáp:

- Đương nhiên là ngài sẽ nhận, vậy nên chúng tôi mới trao hang Vong Ưu cho ngài chứ. Có tổng cộng một trăm lẻ tám linh hồn đã bị giáo chủ Lam Thiên thả ra. Thời hạn chúng tôi đề nghị là chín mươi ngày.

Lão Bạch nói tiếp:

- Nhưng sau chín mươi ngày, nếu ngài vẫn chưa thể hoàn thành thì e là Địa Phủ phải dứt khoát chọn phương án tệ nhất để thực thi. Luật lệ sinh tử luân hồi khắc nghiệt, ngài cũng biết, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

Như Ý quay sang nhìn Lam Thiên, vẫn vô hồn, ngây dại, trong lòng nàng chợt dâng tràn một quyết tâm mãnh liệt. Với ánh mắt kiên định, nàng đến gần y, đặt bàn tay lên gương mặt chằng chịt sẹo kia mà nói:

- Đợi chị. Chị nhất định sẽ không để ai làm tổn hại đến em nữa.

Rồi nàng quay sang Hắc Bạch Song Sát, dõng dạc tuyên bố:

- Ta đã sẵn sàng, bắt đầu tính ngày đi.