Đền Phong Thiền sau buổi hoàng hôn ảm đạm lại phải đối mặt với thêm một sự kiện hết sức kinh thiên động địa. Lúc các đệ tử vào trong sân sau, họ vô cùng bàng hoàng khi nhìn thấy thi thể Thanh Tú bị vứt vặt vẹo lăn lóc trên nền đất, Quỳnh Anh thì nằm bất tỉnh cách đó không xa. Ai ai cũng đều hoảng loạn sợ hãi, hò nhau túa ra các hướng đi tìm Hạ Du, nhưng đã nhiều canh giờ trôi qua mà vẫn không thấy cậu đâu cả.
"Ngày tàn của đền Phong Thiền đã tới rồi sao" - Họ thầm nghĩ. Mọi thứ bây giờ trở thành một mớ hỗn độn thực sự, đám tang của Minh Thế lão nhân còn chưa lo xong thì Thanh Tú đã chết thảm không rõ nguyên nhân, Hạ Du lại biến mất tăm. Các đệ tử như đàn chim non ngơ ngác, không biết phải làm gì hay bám víu vào ai, chỉ còn trông chờ Quỳnh Anh sẽ sớm tỉnh lại để chủ trì mọi việc.
Vầng dương ngày mới ló dạng đã đến gần giấc trưa, nhưng đột nhiên khắp nơi trong làng Bách Điểu lại tối sầm như cảnh trời u tịch giữa canh ba canh bốn. Chợt có một con chim Phượng Hoàng lông trắng muốt xuất hiện, vỗ đôi cánh vỹ đại lộng lẫy của nó chao lượn giữa không trung. Trên mỗi vùng nó bay qua đều để lại một mùi hương đầy mị hoặc, khiến tất cả người dân ngay lập tức chìm sâu vào giấc ngủ, và cứ thế lần lượt lan rộng khắp nơi cho đến khi cả ngôi làng Bách Điểu không còn bất kỳ ai thức giấc nữa. Đoạn, nó bay đến sân sau đền Phong Thiền, ôm đôi cánh choàng vào thân thể, biến trở về hình dạng người. Chính là Lam Thiên, trên vai đang cõng Hạ Du vẫn còn mê man. Y vội vã mang cậu vào trong gian phòng ngủ, đặt nằm lên giường rồi bước ra bên ngoài đóng sập cánh cửa lại.
Giữa bầu trời bắt đầu vang lên những tiếng sấm gầm đanh chát. Lam Thiên lấy chiếc vòng đá Tam Môn tung lên cao, mở ra một loạt cả chục cánh cổng không gian khổng lồ. Từ bên trong, hàng vạn binh lính mặc giáp bạc, đeo trên đầu dải băng màu vàng của Doanh Vệ Thần, và màu đen của Doanh Thám Tử lần lượt xuất hiện với khí thế vô cùng hùng hậu. Lam Thiên lại tiếp tục triệu hồi một làn khói đen nâng mình bay cao lên không trung để lấy tầm nhìn. Từ trên đó, y vung đôi bàn tay đeo Hoàng Sắc Ngọc Giới điều khiển các tốp lính di chuyển theo trận địa mà y muốn bày trí. Từng lớp nối tiếp nhau xếp hàng thành một đường biên giới tròn trịa quanh địa phận làng Bách Điểu. Tấm khiên của họ bắt đầu phát ra những luồng sáng lấp lánh như cầu vồng lan tỏa tràn ngập lên nền trời, phủ kín cả một vùng đất mênh mông phía bên dưới. Nhìn từ xa, ngôi làng trông giống một thung lũng lọt thỏm giữa những dãy núi cao cùng những rặng cây rừng dày đặc, được một khối bán cầu trong suốt khổng lồ bao bọc lấy.
Sở dĩ Lam Thiên huy động toàn bộ binh lính hùng hậu của cả Doanh Vệ Thần và Doanh Thám Tử, gấp rút dựng nên kết giới bảo vệ kiên cố nhất có thể cho làng Bách Điểu; vì y biết ở Hộ Thiên Phủ, việc mình mang Hạ Du bỏ đi đã nhanh chóng bị phát hiện ngay sau khi hai người rời khỏi không lâu. Chính y cũng có thể cảm nhận được rằng phép thế thân bằng cọng lông vũ đã bị lật tẩy. Chỉ chút nữa thôi, Hồng Dương sẽ kéo quân đến và nếu không có gì để phòng vệ, Lam Thiên sẽ khó lòng chống cự nổi. Lỡ phóng lao rồi thì đành phải theo lao, đến nước này thì dù giá nào y cũng không để Hạ Du lại rơi vào tay của Hộ Thiên Thần Giáo lần nữa.
Quả thật không ngoài dự kiến, kết giới được vừa dựng lên hoàn tất, thì từ xa đã thấy một đoàn kỵ binh giáp bạc, cưỡi những con thần thú mình Lân đầu Phụng, với bộ lông ngũ sắc và đôi cánh rộng oai phong, ùn ùn kéo đến. Ngồi trên chiếc chiến xa Phượng Hoàng uy vũ ở trung tâm không ai khác chính là Hồng Dương. Các tốp lính theo điều động của y bay đầy nghịt trên bầu trời làng Bách Điểu, dùng những mũi giáo phóng ra một loạt các tia sáng đỏ au gay gắt, chiếu trực diện vào khối cầu kết giới. Lam Thiên ở bên trong bắt đầu thổi thanh ngọc Tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn, từ dưới đất tràn lên những làn khói đen nghịt, tụ hình thành hàng vạn con ngựa chiến mắt đỏ lừ hung tợn, chở theo binh đoàn của Doanh Thám Tử bay ra ngoài vòng kết giới tả xung hữu đột với lực lượng của Hồng Dương đang cố tìm đường xông vào.
Lính của Doanh Thám Tử là những sát thủ vô cùng nguy hiểm, đặc biệt khi ở thế phòng ngự. Họ liên tục ẩn mình vào những làn khói đen dày đặc được phun ra từ đàn chiến mã, rồi lại bất ngờ xuất hiện tấn công với tốc độ kinh hồn mà không hề có dấu hiệu báo trước. Các dư ảnh cứ nhảy múa lập lòe khắp mọi nơi khiến đối thủ cảm giác như thể họ đông hơn số lượng thực có gấp chục lần. Thêm vào đó, thuật Khiển Thi của Lam Thiên có thể đưa những quân lính đã bị hạ gục quay trở lại cuộc chiến, thậm chí còn lợi hại hơn trước. Vậy nên đối đầu với Doanh Thám Tử cũng giống như đối đầu với cả một binh đoàn bất tử, một cuộc chiến vô tiền khoáng hậu không hồi kết.
Lam Thiên phòng ngự và phản công vô cùng quyết liệt, hai bên giằng co nhiều canh giờ liên tục mà thế trận vẫn chưa ngã ngũ. Hồng Dương chợt lên tiếng:
- Lam Thiên ngươi quá ấu trĩ rồi. Ngươi nghĩ mình có thể kháng cự đến bao giờ.
- Tới hơi thở cuối cùng em cũng sẽ kháng cự - Lam Thiên nói - Em không muốn sống như một thứ khôi lỗi vô hồn vô cảm, suốt ngày chỉ biết đi gϊếŧ chóc nữa.
- Nghe cao cả nhỉ - Hồng Dương cười khẩy - Ngươi bỏ mặc người khác chịu trừng phạt vì tội của ngươi, còn bản thân thì ở đây, vẫn đòi sống có hồn, có tình cảm. Lố bịch thật đấy.
Lam Thiên nghe vậy bất giác sững lại, trái tim bắt đầu nhảy nhộn nhạo trong l*иg ngực. Y nhìn chiếc nhẫn Hoàng Sắc Ngọc Giới đang đeo trên ngón tay mình, dường như đã hiểu ngay điều Hồng Dương vừa nói, liền cất tiếng:
- Hoàng Sắc Ngọc Giới là do em đánh cắp, Hạ Du do em dẫn đi. Chị Như Ý không liên quan gì cả, đừng làm khó dễ chị ấy.
Hồng Dương đáp lời bằng giọng điệu khinh khỉnh:
- Lam Thiên à Lam Thiên. Ngươi thật sự nghĩ Như Ý ngu ngốc đến mức đó hay sao? Biết chắc ngươi sẽ tìm cách cướp người mà vẫn sơ sẩy với ngươi như vậy?
Lam Thiên nghe đến đây thì lập tức vỡ lẽ. Y đã quá chăm chăm vào việc cứu Hạ Du mà không hề nhận ra chuyện đó. Phải rồi, làm sao mà chút mánh khóe trẻ con tầm thường kia có thể qua mặt được Như Ý, nhất là khi Hồng Dương đã lường trước và ra lệnh cho tất cả phải đặc biệt đề cao cảnh giác với y. Chẳng qua vì nàng quá yếu lòng nên mới cố tình làm lơ để nuông chiều nguyện vọng của tên em út vô phép.
Như Ý chưa từng trải qua thứ cảm xúc nào giống cái cách mà Lam Thiên đang dành cho Hạ Du lúc này, nhưng những lời giãi bày bộc bạch của y thực sự đã tác động rất mạnh mẽ vào tâm tư nàng. Họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau kề vai sát cánh suốt ba trăm năm qua, tình chị em tựa máu thịt khiến giữa họ hình thành một sự thấu hiểu và đồng cảm cực kỳ sâu sắc. Nàng chỉ biết một điều duy nhất rằng mình không thể đành lòng đứng nhìn y đau khổ đến tiều tụy xơ xác như vậy. Mặc kệ cái gì đúng hay cái gì sai, miễn là điều khiến Lam Thiên cảm thấy hạnh phúc, Như Ý chấp nhận đánh đổi. Vì vậy xét theo trường hợp này, việc nàng để cho Lam Thiên tráo đổi Hoàng Sắc Ngọc Giới hoàn toàn là hành vi cố tình, có thể bị ghép vào tội phản nghịch, phải chịu sự trừng phạt rất khắc nghiệt.
Lam Thiên trong lòng rối như tơ vò. Y thầm nghĩ: "Quỷ tha ma bắt ngươi đi Lam Thiên, ngươi lại vì bản thân mà làm chị Như Ý bị liên lụy rồi"
Đứng trước tình cảnh này, một bên là Hạ Du, một bên là người chị đã vì tự do và hạnh phúc của y mà chẳng màng đến việc bản thân sẽ phải lãnh nhận trọng hình hà khắc đến nhường nào, Lam Thiên vô cùng khổ tâm và ray rứt. Y đứng thinh lặng nghĩ ngợi hồi lâu, rồi chợt giơ tay ra hiệu cho toàn bộ binh lính Doanh Thám Tử rút trở vào bên trong kết giới. Làn khói đen đưa y từ trên cao lượn xuống đáp ngay cổng làng, nơi cách cỗ xe của Hồng Dương không xa.
Lam Thiên ngẩng mặt lên, cất tiếng nói lớn:
- Em sẽ đầu hàng, mọi hình phạt dành cho chị Như Ý, một mình em gánh chịu. Anh thả tự do cho chị ấy đi.
- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách để ra điều kiện với ta sao? - Hồng Dương lên giọng đáp.
- Tại sao không? - Lam Thiên trả lời chắc nịch - Em đã nắm giữ mấy vạn binh lính của cả Doanh Thám Tử lẫn Doanh Vệ Thần. Trong cơ thể Hạ Du thì có Đọa Thần Thạch và sức mạnh từ linh hồn nữ Đọa Thần Lâm Phương Thanh, chưa kể Tú Huê Tiên Tử cũng đang hiện diện tại ngôi làng này. Nếu em ngoan cố không chịu đầu hàng, anh cũng chẳng thể làm gì khác hơn được đâu, Hồng Dương ạ.
Hồng Dương bị nói trúng mối lo ngại trong lòng, tức giận đáp:
- Được, xem như ngươi giỏi. Nếu ngươi chấp nhận đầu hàng, chấp nhận gánh thay trọng hình cho Như Ý, ta sẽ tha cho nó.
- Đây là một lời hứa? - Lam Thiên hỏi, giọng điệu tỏ ý ngờ vực
Hồng Dương liền lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt, hai bàn tay cầm lấy giương cao qua đỉnh đầu. Đó là một loại bảo vật, cũng có thể coi là vũ khí của y, được gọi với cái tên Thượng Thiên Thánh Nhãn. Trong tình huống này, quả cầu liên tục hai lần lóe lên những tia hào quang đỏ rực chói lòa rồi chợt tắt. Đây là nghi thức ghi nhận giao ước giữa Lam Thiên và Hồng Dương một cách xác tín nhất. Vì khi đã mang Thượng Thiên Thánh Nhãn ra lập thề thì phải nhất nhất làm đúng theo lời đã hứa, bằng không, hậu quả lãnh nhận sẽ vô cùng tàn khốc và kinh hoàng.
- Vậy đã được chưa? - Hồng Dương hằn học hỏi.
Lam Thiên nhoẻn miệng cười, vô cùng đắc chí đáp:
- Được rồi.
Nói đoạn, y đưa Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên miệng và thổi nên bản độc tấu với giai điệu đầy ma mị, triệu hồi những làn khói đen kịt dày đặc, bao phủ cả vùng trời quanh nơi y đứng rồi tụ lại, biến thành một bóng người cao lớn sừng sững. Lam Thiên bước đến trao thanh ngọc tiêu, sợi dây chuyền mặt đá của Minh Thế lão nhân, lẫn Hắc Sắc Ngọc Giới và Hoàng Sắc Ngọc Giới cho hắn.
Rồi bất chợt, y dang rộng hai cánh tay, mặt ngước lên trời gầm lớn một tràng dài kinh thiên động địa. Từ giữa sống lưng y, một con chim Phượng Hoàng xòe đôi cánh trắng muốt chui ra, bay đến ngự trên bóng người kia.
Cảm giác choáng váng dần hiện rõ trên gương mặt rúm ró, khiến Lam Thiên loạng choạng ngã sụp xuống. Ngay lập tức, mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh ngọc của y đều chuyển thành màu nâu trầm, giống như khi trúng phải chất độc Đồ Thần Thánh Thủy trong những ngày đầu đến trần gian. Sau vài phút hít thở nhịp nhàng, Lam Thiên đã lấy lại được cân bằng, y gượng đứng dậy, lê từng bước khó nhọc, từ từ tiến ra khỏi vùng kết giới bao phủ.
Nụ cười đắc thắng đầy thỏa mãn nở tươi trên đôi môi tái nhợt, Lam Thiên thở phào một hơi rồi cất tiếng nói:
- Em đầu hàng đây. Giờ thì cả em cũng không thể quay trở vào trong nữa rồi. Anh nhất định phải giữ lời đấy Hồng Dương.
Hồng Dương chứng kiến cảnh tượng đó vừa ngỡ ngàng vừa tức giận, không thể ngờ Lam Thiên lại dám làm liều như vậy. Con chim Phượng Hoàng kia chính là hình thái thần thánh của y, là toàn bộ năng lực pháp thuật mà y sở hữu. Y trục xuất nó ra khỏi cơ thể, đặt nó bay ngự trên bóng người được triệu hồi, xem như chính mình đang ở trong duy trì kết giới và lãnh đạo Doanh Thám Tử cùng Doanh Vệ Thần tiếp tục phòng ngự. Điều này hiển nhiên hợp lệ với giao ước mà Thượng Thiên Thánh Nhãn vừa ghi nhận ban nãy, cũng có nghĩa rằng y đã hoàn thành lời hứa đầu hàng của mình, phần còn lại là của Hồng Dương.
Hồng Dương hoàn toàn thất bại trước tên em út giảo hoạt, lòng tự chửi rủa vì sao bản thân lại để bị qua mặt bằng một cách quá sức đơn giản và ấu trĩ như vậy. Y cố nuốt cơn giận, giơ bàn tay đang đeo Tử Sắc Ngọc Giới, lên tiếng ra lệnh:
- Doanh Thống Soái tiếp tục tấn công vào làng Bách Điểu. Doanh Chấp Pháp mau giải Lam Thiên về xét theo luật mà xử, đầu tiên là phần trọng hình thay cho Như Ý. Dùng đinh đóng tay chân nó treo dựng lên cột chữ Đại, đánh một trăm roi Long Khiếu. Sau đó cứ mỗi một canh giờ lại đánh tiếp hai mươi lăm roi, đến khi nào ta lấy được Đọa Thần Thạch mới thôi.
- Hồng Dương, anh còn thiếu gì đó - Lam Thiên bình thản nhắc vào.
- Doanh Chấp Pháp, thả tự do cho Như Ý - Hồng Dương thêm lệnh, nét mặt lộ rõ vẻ hung bạo tức tối, trong khi Lam Thiên thì cười khì khì trông hả hê vô cùng
Binh lính Doanh Chấp Pháp mang đến một chiếc gông, gô cổ Lam Thiên áp giải đi. Bất chợt, có ba bóng người nhảy vụt ra chặn họ lại, tiếng một nữ nhân trong số đó cất lên:
- Dừng lại, không được!
Hồng Dương quay về phía sau nhìn, người vừa nói chính là Thanh Diệu, hai người còn lại là Kim Bảo và Hồng Phong.
- Bất kỳ ai ngăn cản, chiếu theo luật xử như đồng phạm - Hồng Dương lạnh lùng ra lệnh
- Anh Hồng Dương à, Lam Thiên đã phân tách toàn bộ sức mạnh thần thánh bỏ lại trong kia. Giờ thân thể nó không khác gì người phàm. Phạt như vậy xem như đẩy thằng bé vào chỗ chết rồi còn đâu? - Thanh Diệu bất mãn nói.
- Trong tim nó vẫn còn lại mảnh Bích Quang Ngọc hộ mạng, dù thế nào nó cũng không thể chết được. Các ngươi cố gắng bảo vệ nó chính là muốn lật đổ hết nền tảng quy luật mấy trăm năm qua. Hành vi đó ta tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.
Kim Bảo nghe vậy thì liền rút song đao ra lăm lăm trong tay, ánh mắt long lên phẫn nộ. Thanh Diệu cũng đã cầm cánh cung và lắp mũi tên vào. Lam Thiên nhích một bước đến chặn ngay trước mặt các nàng ta, lên tiếng nói:
- Việc ai làm người nấy chịu. Em đã lựa chọn phá luật để làm điều em muốn, và đây là cái giá em phải tự mình trả. Vậy nên ai không liên quan làm ơn đừng xen vào.
- Lam Thiên à… - Thanh Diệu nói
- Thôi đủ rồi, em không chết được đâu. Cũng giống như kết giới kia, đừng ai có hy vọng sẽ phá được nó - Lam Thiên dùng ánh mắt thách thức, nhìn chòng chọc vào Hồng Dương mà nói.
Đoạn, y lại cất bước, đi theo sự áp giải của toán quân Doanh Chấp Pháp. Thanh Diệu, Kim Bảo và Hồng Phong chỉ biết buông hạ vũ khí, bất lực rầu rĩ nhìn theo. Quả thật, Lam Thiên đã phạm luật, họ cũng nhận ra việc bảo vệ y như vậy là sai trái. Nhưng cứ nghĩ đến trọng hình mà y sắp phải chịu, trong lòng cả ba người lại không khỏi thấp thỏm râm ran như lửa đốt.
…
Lam Thiên cuối cùng cũng bị áp giải đến sân hành pháp nằm sâu bên trong Doanh Chấp Pháp. Không khí u tịch tại đây nồng nặc mùi ẩm mốc khó chịu. Mọi vật dụng xung quanh đều trông khá cũ kỹ và phủ đầy một lớp bụi xanh dày cộm trên bề mặt. Suốt ba trăm năm qua, nơi này gần như không hề được sử dụng đến. Mấy trăm vạn binh lính của Hộ Thiên Phủ đều là những sinh vật chỉ có trí tuệ, không có linh hồn hay cảm xúc. Chúng chỉ biết nghe lệnh và làm răm rắp theo lệnh không sai một ly. Vì thế hiển nhiên sân hành pháp này không phải là chỗ dành cho chúng. Còn mười vị Giáo Chủ lại càng được quản giáo nghiêm ngặt, nên tiền lệ cũng chưa từng có ai bị mang đến nơi này.
Lam Thiên nhìn đám quân của Doanh Chấp Pháp đang áp giải mình, thầm nghĩ rồi bật cười ngạo nghễ:
- "Tính ra cứ vô cảm như bọn lính kia thì lại chẳng bao giờ phải phạm tội nhỉ. Mà nghĩ cũng nực cười. Tại sao ban cho ta một linh hồn toàn vẹn để làm gì, mà lại cứ bắt nó phải què quặt tật nguyền, yêu không dám yêu, hận không dám hận. Ta không phải thứ khôi lỗi đó, sống vậy thì sống chi cho phí đời. Thôi cứ xem như khai trương sân hành pháp này vậy, đã xây dựng ra mà không sử dụng lần nào thì cũng uổng"
Đi được vài bước quanh sân, Lam Thiên chợt thấy một cây xà ngang vẫn còn treo sợi dây thừng lủng lẳng trên đó. Y khựng lại nhìn chằm chằm vào nó. Những ký ức hư hư thực thực bỗng chốc ùa về như suối đổ. Đứng suy tư mãi một lúc, y mới reo lên:
- A, không không, ta nhớ rồi, đây không phải là lần đầu ta bị giải đến sân hành pháp. Chỗ này đã từng được bổn Giáo Chủ đây khai trương gần ba trăm năm trước rồi.
Lam Thiên bật cười hồi tưởng lại, năm sáu tuổi y đã từng phạm một lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng.
Lần đó thần Đồng Cổ tổ chức một cuộc thi sát hạch năng lực. Mười người bắt thành năm cặp lần lượt đi vào trong một nơi gọi là Động Kì Bí. Vượt qua hết các chướng ngại vật cùng yêu quái bên trong và bình an thoát ra ngoài thì xem như đạt tiêu chuẩn, nếu có biểu hiện xuất sắc sẽ còn được cộng thêm nhiều điểm ưu, là một trong những điều kiện quyết định để chọn ra thủ lĩnh sau này.
Lam Thiên và Hồng Dương là cặp thi cuối cùng. Theo như Thần Đồng Cổ nhận định, đây chắc hẳn sẽ là cặp thi xuất sắc nhất vì có hai nhân tố đặc biệt nổi trội, một thông minh trác tuyệt, một tinh tường cẩn trọng. Nhưng với lòng hiếu thắng, sự nổi loạn, cộng thêm tính kiêu căng ngạo mạn, Lam Thiên đã lén xé lá bùa trấn ngoài cửa động, mục đích làm tăng độ khó bài thi để y được dịp ra oai với mọi người. Lá bùa đó vốn là thứ làm yếu đi những con yêu quái bên trong, được Thần Đồng Cổ dán vào nhằm đảm bảo phần thi phù hợp với năng lực của những đứa trẻ sáu tuổi và không gây nguy hiểm đến tính mạng chúng.
Hiển nhiên, sự việc tày đình đã xảy ra ngay sau đó. Những con yêu quái không còn bị trấn yểm đã trở về nguyên trạng sức mạnh. Chúng tấn công khiến cho thằng ranh con Lam Thiên non nớt không cách nào phản kháng nổi. Và để bảo toàn tính mạng thoát ra khỏi động, người đồng đội của y lúc bấy giờ là Hồng Dương đã phải niệm một bài chú, giúp ngay lập tức tăng cường năng lực pháp thuật bản thân lên đến đỉnh điểm. Bài chú có tên gọi: "Hộ Thiên Trường Xuân Thánh Chú".
Vốn bài chú này cả mười Giáo Chủ đều được Mẫu Thượng Ngàn truyền cho từ thuở vừa mới bắt đầu biết nhận thức, dành khi đến tuổi trưởng thành mà niệm, sẽ giúp nâng sức mạnh bản thân thăng đến bậc thần thánh, đồng thời giữ nguyên hiện trạng cơ thể và dung nhan ở ngay thời điểm đó, chặn đứng sự lão hóa, vĩnh viễn không bao giờ bị già đi.
Do vậy, việc niệm Hộ Thiên Trường Xuân Chú khi chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi đã giúp Hồng Dương thoát khỏi đại nạn do Lam Thiên gây ra, nhưng cũng khiến y mãi mãi không thể có được cơ thể trưởng thành như mọi người.
- "Chắc là vì thế nên anh Hồng Dương mới luôn khó chịu với mình cho đến giờ, cũng phải thôi" - Lam Thiên thầm nghĩ, lòng chợt cảm thấy có chút ân hận.
"Còn Hồng Phong thì sao nhỉ? Tại sao anh ấy cũng nhỏ mãi không lớn lên được? Mấy trăm năm qua rồi nhớ không nổi nữa" - Lam Thiên lại tự hỏi, và không mất quá lâu để y ngẫm ra câu trả lời - "Phải rồi, Hồng Phong thấy Hồng Dương niệm Hộ Thiên Trường Xuân Chú có vẻ vui nên đã cố tình bắt chước niệm theo. Buồn cười ghê, đúng là một gã gàn dở"
Sau vụ việc nghiêm trọng trên, Lam Thiên đã là người đầu tiên bị đem đến trừng phạt tại sân hành pháp này. Thần Đồng Cổ bện dây thừng trói hai tay y treo lủng lẳng lên xà ngang, rồi dùng roi Long Khiếu đánh y đúng chục phát. Lần đó Lam Thiên nghe mang máng ngài ta bảo rằng: chỉ dùng một phần mười lực đánh để cảnh cáo thôi. Dù vậy trận đòn "nhẹ nhàng" kia vẫn đau đến mức làm cho y sang chấn tâm lý rất nặng suốt một thời gian dài sau đó, và gần như mất hẳn phân đoạn ký ức động trời năm ấy. Nếu hôm nay không nhìn thấy thanh xà ngang và cọng dây thừng treo vắt vẻo, chưa chắc y đã nhớ lại được quá khứ nổi loạn kinh hồn của mình.
Mãi suy nghĩ vẩn vơ, Lam Thiên không hề để ý bọn lính của Doanh Chấp Pháp đã dựng xong thân cột chữ "đại" từ bao giờ. Đó là một thân cột khô ráp, trông như dáng người đang đứng dạng chân và dang ngang hay tay ra. Chúng lôi xồng xộc y đến, tháo gông khỏi cổ rồi dùng dây tầm gai, thô bạo trói tứ chi của y cố định lên thân cột.
Lam Thiên lúc này mới thật sự cảm thấy căng thẳng tột độ. Một chiếc mâm chứa chừng tám chín cây đinh sắt thân to cỡ ngón tay được mang ra. Ngay sau đó, những tiếng búa chát chúa bắt đầu vang dội cả một vùng trời Hộ Thiên Phủ. Từng mũi đinh to dài lần lượt đóng xuyên qua hai lòng bàn tay, hai cổ tay, giữa hai cẳng tay và hai mu bàn chân của y, mang lại sự dày vò khủng khϊếp từ da thịt đến tận xương tủy một cách đúng nghĩa. Lam Thiên cố nghiến răng kìm nén cơn đau, nhưng cổ họng vẫn không thể ngăn nổi những âm thanh rên xiết đầy thống khổ. Máu tươi liên tục nhiễu nhão thành dòng chảy dài dọc thân cột và thấm đẫm cả mặt đất sỏi đá khô cằn bên dưới.
Tiếp đến, hai tên lính của Doanh Chấp Pháp lại mang vào hai sợi roi bện bằng gân thuồng luồng màu đen nhánh, gọi là Long Khiếu, hay còn được hiểu với ý nghĩa là "tiếng gào thét của Rồng". Trên thân roi có một thứ bùa yểm, khiến cho mỗi đòn đánh đủ cường độ lên da thịt nạn nhân sẽ để lại những vết sẹo không bao giờ phai nhòa, như một dấu ấn luôn hiện hữu để cảnh cáo, nhắc nhớ kẻ phạm tội về hành vi sai trái của hắn. Khả năng gây sát thương của loại khí cụ hành pháp này dù không cao, nhưng một roi đánh vào người có thể gây cho nạn nhân cảm giác như bị hàng trăm lưỡi đao nóng đỏ chém sâu tận xương tủy cùng một lúc. Nỗi đau đớn tận cùng đó khiến nạn nhân phải kêu la thảm thiết, nghe như tiếng Rồng đang thét gào vang dội cả trời đất. Và đó cũng chính là khởi nguồn của tên gọi đầy ám ảnh: Long Khiếu.
Chẳng chút chần chừ hay nao núng, hai tên lính hai bên liên tục giáng những nhát roi oan nghiệt vào thân thể trắng nõn của Lam Thiên. Máu từ các vết đánh rướm ra bắn tung tóe lên mặt mũi quần áo chúng. Và hoàn toàn giống với điều người ta thường miêu tả, cơn đau cào xé đã khiến Lam Thiên không thể nào chịu nổi mà phải bật ra những tiếng kêu la thảm thiết đến khàn đυ.c cả giọng, tưởng chừng các dây thanh quản trong cổ họng y sắp chuẩn bị đứt đoạn hết cả. Cứ như vậy tới khi đủ một trăm roi, Lam Thiên cảm giác thân thể này không còn là của mình nữa. Các huyết mạch trong đầu y căng cứng như muốn vỡ tung, khiến tâm trí dập dìu hỗn loạn, đảo đảo điên điên, lúc mê lúc tỉnh. Cơn đau đớn bóp nghẹt hai lá phổi làm cho mỗi hơi thở đều trở nên vô cùng khó nhọc và khổ sở…
…
Thanh Diệu vẫn cầm chặt hạt gỗ khắc chữ thập trên chiếc vòng chuỗi đeo tay của mình. Nàng dường như cảm nhận được trọn vẹn cơn thống khổ cùng cực mà Lam Thiên đang phải gánh chịu. Trong nỗi bất lực đến uất nghẹn, Thanh Diệu chỉ biết ôm lấy Như Ý, gục đầu vào ngực nàng ta mà khóc nức nở. Cả hai đang ở trong căn phòng của Lam Thiên tại Thần Phượng Đệ Thập Điện, cố gắng tìm chút tia sáng hy vọng nhỏ nhoi để cứu lấy y.
Bởi vì kết giới mà Lam Thiên đã dựng nên ở làng Bách Điểu không chỉ là một kiến tạo đơn thuần mà còn là sự duy trì liên tục bởi binh đoàn Doanh Vệ Thần bên trong. Kết giới đó vững chắc hơn bất kỳ kết giới nào từng có, và nguồn năng lượng mà những binh lính hấp thụ để sử dụng, chính là tài nguyên sức mạnh vô tận của Đất Mẹ. Vì thế, nỗ lực tấn công vào làng của Hồng Dương chẳng khác gì đem muối bỏ bể. Đồng nghĩa với việc Đọa Thần Thạch sẽ không thể được thu hồi và khổ hình của Lam Thiên cũng không bao giờ chấm dứt.
Chợt, Như Ý nhặt lên chiếc lông vũ to dài trắng muốt bên mép giường, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lay bờ vai Thanh Diệu hỏi:
- Này em, nếu chị nhớ không lầm, hình như Lam Thiên từng nói nó đã để lại dấu ấn Thần Nhãn trong người Hạ Du phải không.
Thanh Diệu nghe hỏi thì lau nước mắt, ngưng khóc rồi đáp:
- Phải rồi, lúc ở Bế Nguyệt Sơn Trại, lần đầu tiên gặp Hạ Du, thằng bé đã giao đấu với hắn rồi đẩy dấu ấn Thần Nhãn vào.
- Em xem nè - Như Ý đưa cọng lông vũ cho Thanh Diệu
Thoạt đầu nàng còn chưa hiểu Như Ý muốn ám chỉ điều gì. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ thông suốt, nàng ta liền mừng rỡ reo lên:
- Phải rồi phải rồi, hay quá chị Như Ý. Em có cách cứu Lam Thiên rồi.