Lão Thiên! Phượng Cửu U hôm nay liều mạng rốt cuộc không gặp quỷ mà là gặp thần tiên nha.
Gió lớn lại nổi lên.
Nàng rùng mình một cái, bởi vì vừa mới rung động nên khiến từ trạng thái thất thần suy nghĩ sâu xa chợt quay trở về. Nhìn nhìn, không có một bóng người trong lầu các, Phượng Cửu U mới nhớ tới mục đích tới nơi này của nàng.
Trước đây, nàng một chút cũng không tin thần không thần, quỷ không quỷ, nhưng mà vừa mới nhìn thấy thần tiên đã chứng minh tất cả sự thật rồi. Thế giới này… cũng có quỷ nha.
Phượng Cửu U nuốt nuốt nước miếng, xoay người, đang muốn lặng lẽ rời đi đột nhiên góc áo bị nắm lại.
Nàng cơ hồ cảm thấy lạnh lẽo chạy dọc từ đầu đến đuôi. Mắt trái luôn nháy không ngừng.
“Cái… cái gì thế? Ta không phải cố ý muốn mạo phạm ngươi. Ta… ta sẽ rời đi ngay đây”. Phượng Cửu U muốn cất bước bước đi, ai ngờ góc áo lại bị giựt một cái, lực lại mạnh như vậy nhưng thuỷ chung vẫn không thấy rách áo.
Da đầu Phượng Cửu U tê rần, rốt cuộc cũng từ từ quay đầu.
Phía sau không có một bóng người, nàng thét lên một tiếng chói tai, sợ tới mức ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trước mặt là một viên tròn tròn màu trắng. Phượng Cửu U cứ cho là mình sẽ bị hù cho ngất xỉu đi rồi nhưng bệnh trạng của hôn mê là trước mắt tối sầm cơ mà.
Nàng chậm rãi mở mắt ra với biểu tình chấp nhận chịu chết. Chờ đợi trước mặt sẽ nhìn thấy một cái gì đó, rốt cục chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Là một con mèo nhỏ màu trắng. Ách! Tại sao mèo lại có đến chín cái đuôi? Chẳng lẽ là… Cửu Vỹ mèo?
Con “mèo” kia dường như hiểu rõ nội tâm suy nghĩ của Phượng Cửu U, dùng thái độ khinh thường nói “Không cần đánh đồng ta với cái loại thấp kém đó. Ta là hồ ly! Cửu Vĩ hồ ly!”
Nghe vậy, Phượng Cửu U như gặp chuyện lạ gật đầu lia lịa, ngay sau đó đầu cũng đầy hắc tuyến.
“Trời ạ! Yêu tinh!”
Cửu Vĩ Bạch Hồ nhìn thấy biểu tình kinh sợ của Phượng Cửu U, trong mắt tràn đầy ý cười, nói: “Ừ! Ta là yêu tinh. Đúng là yêu tinh do ngươi vỗ tay ủng hộ tên thối đạo sĩ kia đánh trở về nguyên hình.”
Phượng Cửu U trừng mắt nhìn “Khụ! Ngươi là Cầm Tiên?”
Cửu Vĩ Bạch Hồ nghe vậy, gật gật đầu, trong mắt tràn đầy ủy khuất, nói: “Cũng do ngươi ta mới bị đạo sĩ kia đánh trúng điểm yếu, trọng thương, lại bị biến trở về nguyên hình.” Hắn oán hận nhìn thoáng qua Phượng Cửu U.
Cực kỳ ủy khuất nói tiếp “Cho nên… nha đầu, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, hai tay che ngực, nói: “Yêu nghiệt chết tiệt, đừng hòng!”
Cửu Vĩ Bạch Hồ liếc nàng nói: “Cái gì yêu nghiệt chết tiệt? Ta gọi là Kính, còn có… ta đối với dáng người cứng nhắc của ngươi không có chút hứng thú.”
Phượng Cửu U bĩu môi. Tuy nói dáng người nàng không chút hấp dẫn nhưng dù sao cũng rất nhanh nhẹn hoạt bát “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Tia sáng như ngọc lưu ly toát ra từ đáy mắt hồ ly lại khiến nàng như bị điện giật, hắn nói: “Mang ta về chỗ ngươi vài ngày, đợi cho thương thế tốt lên thì ta tự nhiên sẽ rời đi.”
Phượng Cửu U hoài nghi nhìn Kính, cuối cùng đành phải thoả hiệp. Nàng gật gật đầu đồng ý.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi, góc áo lại lần nữa bị kéo chặt.
“Nha đầu, ta bị thương. Ôm ta đi.”
Cảm nhận lời nói như mệnh lệnh, nàng cắn chặt răng, ôm lấy hồ ly đã bị nàng nguyền rủa trong lòng đến tận n lần.
Phượng Cửu U vừa nghĩ tới hồ ly trong lòng, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh mình đang ôm lấy yêu nghiệt nam tử kia. Cho nên suốt trên đường trở về tẩm cung, nàng đều cảm thấy muốn ói nhưng không ói được.
“Nha đầu, ngươi tên gì?”
“Phượng Cửu U.”
“Cung nữ?”
“Đế cơ.”
“Gà đất?”
“…”