Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 40: Ngươi Tưởng Đan Dược Kia Của Ngươi Là Dạ Minh Châu À?

« Chương Trước
“Cái gì?!! Một vạn lượng. Ngươi tưởng đan dược kia của ngươi là dạ minh châu à!” Phượng Cửu U trừng mắt, một biểu tình ngươi lừa ta đấy à.

Kính đứng lên, đi đến bên cạnh Phượng Cửu U, đưa hạt dưa bóc sẵn trong tay cho Phượng Cửu U “Một vạn lượng còn hời cho ngươi đấy, thấy ngươi là người quen, còn bớt cho ngươi năm ngàn lượng rồi đấy.”

Phượng Cửu U nhận hạt dưa, bỏ vào miệng dùng sức cắn, hung dữ nhìn Kính.

Kính thấy nàng ăn hung hăng như thấy, cười nhẹ “Xem đi, ngươi đã ăn hạt dưa tự tay ta bóc, trước giờ chưa có ai có loại đãi ngộ này đâu, ngươi lại nợ ta rồi.”

“Khụ khụ khụ!” Phượng Cửu U bị sặc hạt dưa, thấy Kính đưa chén nước qua, trừng hắn một cái, lại không nhận chén nước, tự rót uống.

Giải quyết xong mới nói “Ta còn lâu mới ngu nhá, lát nữa ngươi lại nói ta đã uống trà tự tay ngươi rót.”

Kính bật cười nói “Xem ra ngươi không ngốc, nói đi, trả thế nào?”

Phượng Cửu U đặt chén nước uống, bĩu môi nói “Không biết.”

Kính liếc Phượng Cửu U đang không vui, mắt sáng ngời.

“Vừa hay ta thiếu một nha đầu bưng trà rót nước giặt đồ, thôi thì cố thu nhận ngươi vậy.”

Phượng Cửu U vừa nghe, thiếu chút nữa đập hắn một cái, nhưng nhớ tới tên này pháp lực cao cường, vẫn là kiềm chế lại.

Bưng trà rót nước giặt đồ, nhầm không đấy, Phượng Cửu U ta xông xáo giang hồ bao nhiêu năm, chưa từng làm những việc này!

Nghĩ trước nghĩ sau, Phượng Cửu U khó khăn gật đầu “Được!”

Nhìn Phượng Cửu U một bộ thấy chết không sờn, Kính nhếch nhếch khóe miệng “Được rồi, nha đầu, đi xem xem tiểu nhị đun nước tắm cho ta xong chưa?”

Phượng Cửu U gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng.



Kính thấy chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng lẩm bẩm, sợ là đang nói gì mình rồi, nghiêm mặt, nói “Chuẩn bị khăn lông đi, chà lưng cho ta.”

Phượng Cửu U lảo đảo, thiếu chút ngã từ trên cầu thang xuống, quay đầu u oán nhìn cái người đã bắt đầu nhàn nhã cắn hạt dưa, hận không thể cắn chết!

Gọi tiểu nhị đi đun nước, Phượng Cửu U nhìn thấy một nữ nhân nào đó co ro trong góc, hết mặt, nghiến răng nghiến lợi nói “Nghiên Yên, từ lúc nào lại thích rúc trong góc tường vẽ vòng tròn ròi.”

Nghiên Yên hơi ngước mắt, thân thể run lên, thiếu cút chắn phải đầu lưỡi mình.

“Cửu, Cửu U, ta là bị ép!”

Phượng Cửu U trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói “Ta còn chưa hỏi, sao đã nhận tội rồi, nói, ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta sao!?”

Nghiên Yên vô tội chớp đôi mắt to, nói “Cửu U, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi không thể ở lại hoàng thành, ta cũng muốn đi theo ngươi, có một nam nhân cũng an toàn một chút.”

Vừa dứt lời, Nghiên Yên vươn hai đầu ngón tay ra, nghiêm túc nói”Cửu U, không phải là ta không muốn cho ngươi mượn tiền, chỉ là vì nghĩ cho ngươi thôi.”

Phượng Cửu U kéo hai ngón tay của Nghiên Yên xuống, nghi hoặc nói, Mượn tiền gì?”

Nghiên Yên vô cùng oan ức nói “Hồ ly ca ca kia nói rồi, không thể cho ngươi mượn tiền trả nợ, nếu không sẽ gọi một đám hồ ly tới chơi biến thân ở nhà ta.”

Nghe vậy, Phượng Cửu U liền xông lên lầu, thầm nghĩ, con yêu nghiệt chết tiệt này, đến đường cuối cùng cũng bịt của ta lại rồi, ta nhất định phải lôi ngươi ra ngoài bắn chết ba phút!

Đá văng cửa, một luồng hơi nóng đập vào mặt, Phượng Cửu U không nghĩ nhiều, vẫn xông vào.

Lại nhìn thấy con yêu nghiệt nào đó trong làm khói mờ, mặt ngọc mắt sáng. vóc người bảy thước, mái tóc ẩm ướt mà không hỗn loạn rủ trên vai, da dẻ trắng nõn, vóc người hoàn mỹ.

Phượng Cửu U cảm thấy trong mũi có chất lỏng ấm áp trào ra, cuống quýt ngẩng đầu, quát lớn “Ngươi tên biếи ŧɦái, vậy mà lại không che bình phong.”
« Chương Trước