Nhìn người ngồi phía trên mới mấy ngày đã già đi rất nhiều, hốc mắt Phượng Cửu U có chút ướŧ áŧ.
Nàng vốn là cô nhi, trong mấy ngày ngắn ngủi này, đã bất tri bất giác coi Phượng Thiên Ngự và Diêu phi thành người thân của mình.
Cảm tình như vậy mặc dù không khắc cốt, nhưng lại khắc tâm.
Phượng Cửu U hướng Phượng Thiên Ngự chậm rãi quỳ xuống, thuận theo nói “Tội nữ tham khiến phụ, hoàng thượng.”
Phượng Thiên Ngự bảo Phượng Y Sở bên cạnh đỡ Phượng Cửu U dậy, nói”Ngươi bệnh nặng vừa khỏi, không cần hành lễ, đã xem thánh chỉ rồi chứ.”
Phượng Cửu U cảm thấy Phượng Thiên Ngự nói có chút yếu ớt, sợ là mấy ngày nay tinh thần mệt mỏi, không được ngủ ngon.
“Vâng, đã xem rồi, tội nữ tạ hoàng thượng đại lượng tha thứ.”
Phượng Thiên Ngự cũng không nói thêm gì, chỉ phân phó nàng thu dọn, ba ngày là có thể rời đi. Về phần hành lý cần gì, muốn mang gì thì mang, cứ coi như chuyện trong thiên lao ngày đó, Phượng Cửu U có công kịp thời bẩm báo.
Sau khi Phượng Thiên Ngự và Phượng Y Sở rời đi.
Phượng cửu U trở về nội thất, lại thấy Nghiên Yên đang ôm túi lớn túi nhỏ bộ dạng như chuyển nhà.
“Nghiên Yên, ngươi đây là đang làm gì vậy?” Phượng Cửu U đau đầu vuốt trán, nói.
Nghiên Yên quăng túi quần áo, muốn tới gần Phượng Cửu U, mà bước chân lại lùi lại, nhìn chằm chằm vào Kính trong lòng Phượng Cửu U.
“Không sao, yên tâm.”
Nghe Phượng Cửu U đảm bảo, Nghiên yên thở phào một hơi, nhìn Phượng Cửu U, nói “Cửu U, yên tâm, ngươi theo ta về Thiên Thủy Cư, Nghiên Yên ta chẳng có gì, nhưng cái này giúp được ngươi!”
Nghe vậy, trong lòng Phượng Cửu U cảm động, nói “Cảm ơn ngươi, Nghiên Yên!”
Nghiên Yên muốn đi lên vỗ vai Phượng Cửu U, nhưng lại bị Kính trong lòng Phượng Cửu U dọa cho lùi lại một bước, cười khan hai tiếng, vỗ vỗ ngực, nói “Cảm ơn gì, anh em tốt!”
Phượng Cửu U bật cười thành tiếng.
____________________
Ngày rời cung đó, Phượng Y Sở và bốn vị hoàng huynh, đặc biệt là Phượng Y Sở khóc sướt mướt, thiếu chút nữa làm mọi người chết đuối.
Khiến Phượng Cửu U vui vẻ là Phượng Y Sở sau mấy ngày đeo bám cuối cùng cũng chiếm được trái tim Hiên Viên Triệt.
Một đôi thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng tu thành chính quả!
Thiên Thủy Cư —
“Này, yêu nghiệt chết tiệt, sao ngươi lại ở một phòng với ta!” Phượng Cửu U nhìn chằm chằm vị nào đó đang nhàn nhã cắn hạt dưa, tức giận quát lớn.
Vị yêu nghiệt nào đó nghiêng người dựa vào tường, mị nhãn liếc xé vẻ mặt tức giận của Phượng Cửu U, nói “Bằng hữu điên kia của ngươi không muốn ta biến lại hình người, sự mình sẽ té xỉu nữa.”
Thấy Kính một bộ ta cũng không muốn cùng một phòng với ngươi, Phượng Cửu U tức giận nói “Ngươi ngủ phòng khác!”
Kính trừng mắt nhìn, nói “Ngươi tưởng, một tiểu nhị sáng sớm dậy, nhìn thấy một con hồ ly đứng trước một cửa phòng không người duỗi người là một chuyện rất bình thường sao?”
Phượng Cửu U đảo mắt, nói “Được được được, không chọc được thì ta trốn, chỉ là, ngươi không được theo ta, về ổ hồ ly của ngươi đi.”
“Sao, ngươi muốn quỵt nợ à?” Kính một bộ ngươi rất gian trá, khó hiểu nhìn Phượng Cửu U.
“Cái gì mà quỵt nợ không quỵt nợ? Ta thiếu nợ ngươi cái gì?” Phượng Cửu U dứt khoát ngồi xuống, một bộ chuẩn bị trận thế đại chiến ba trăm hiệp với Kính.
“Nếu không có đan dược của ta, ngươi có thể tỉnh lại không?” Kính nhíu mày, lại không nói đan dược của mình chỉ có tác dụng thúc đẩy, dù không có đan dược của mình, qua hai ba ngày Phượng Cửu U cũng tỉnh lại thôi.
Chỉ là, giải thích rõ ràng cũng không phải tác phong của hắn, về phần Phượng Cửu U sẽ hiểu thành cái gì, đây không phải lỗi của hắn.
“Đan dược?” Phương Cửu U nhíu mày, nhớ tới vết thương của mình nặng như vậy, thì ra là tác dụng đan dược của Kính.
“Được rồi, thiếu ngươi bao nhiêu?”
Kính duỗi nhẹ một ngón tay thon dài, trắng nõn. Cười nhẹ.
Phượng Cửu U thở phào một hơi, cười nói “Một trăm lượng à, dễ thôi dễ thôi.”
Lại thấy ngón tay kia khẽ quơ quơ, đôi môi gợi cảm của Kính hơi cong, đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười “Một vạn lượng.”