Bàn tay đang gấp hạc giấy bỗng dừng một chút, trong lòng bồn chồn, da mặt cũng dần đổi màu.
Phượng Cửu U buông con hạc giấy trong tay ra, nhẹ mỉm cười nhìn Thục phi nói: “Thục phi nương nương nói lời này thật sự là buồn cười. Tuy Cửu U không cẩn thận đã đánh mất trí nhớ nhưng Thục phi cứ như vậy mà lừa gạt Cửu U à?”
Thục phi dĩ nhiên biết Phượng Cửu U sẽ không tin tưởng mình, chỉ mỉm cười nói: “Đế cơ tin cũng được, không tin cũng thế. Hôm nay ta vốn muốn tới gọi đế cơ cùng bổn cung cùng đi tế điện của thân sinh mẫu phi ngài một chút, nhưng đế cơ điện hạ như thế này, bổn cung cũng không phiền đến ngài làm gì nữa.”
Phượng Cửu U nhíu nhíu mày thầm nghĩ trong lòng, Thục phi lần này đến không có khả năng sẽ ra về một cách dễ dàng như thế. Nàng ta nhất định biết chắc nàng sẽ gọi lại, nhưng nếu nàng không quan tâm chuyện này, sợ là sẽ nổi lên hoài nghi.
“Thục phi nương nương xin chờ một chút.”
Thục phi quay lưng đi đã biết rõ trong lòng Phượng Cửu U như thế nào, nháy mắt khẽ nhếch lên tươi cười, xoay người sang chỗ khác nhìn nàng với nụ cười từ ái.
Phượng Cửu U kéo cánh tay Thục phi, mời nàng ta ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Bổn cung đã lâu không nghe chuyện xưa, hiện tại rất rãnh, nghe một chút cũng không sao”
Thục phi cười cười, nói: “Như vậy để ta kể cho đế cơ nghe.”
Phượng Cửu U càng nghe càng cảm thấy được khó có thể tin.
Thì ra.
Diêu phi thật không phải là thân sinh mẫu phi của Phượng Cửu U này. Mẫu phi sinh ra Phượng Cửu U chính là muội muội song sinh của Diêu phi – Nguyệt phi.
Mà tẩm cung Nguyệt phi ở trước kia chính là tòa nhà Phượng Cửu U đã đi thám hiểm cách đây vài ngày, nơi mà nàng đã gặp Kính và Hoa Thanh Y, đồng thời cũng chính là cấm địa của hoàng cung – Mạc Nguyệt cung. Chẳng thể trách Mạc Nguyệt cung cùng Mạc Dao cung của Diêu phi chỉ khác nhau có một chữ.
Nguyệt phi lúc trước có thể nói là độc sủng hậu cung, nàng khiến cho hoàng đế bảy ngày liên tiếp trễ giờ thiết triều. Ba năm không chạm vào những nữ nhân khác. Thẳng đến khi Nguyệt phi lên tiếng khuyên giải mới một lần nữa bắt đầu sủng hạnh phi tần khác trong hậu cung. Sau phong cho Nguyệt phi thành Hiền Đức hoàng hậu. Nhưng ngày lành không lâu, sau khi sinh hạ Phượng Cửu U thì thân thể liền cực kém.
Nghe Thục phi nói, tám năm trước, cũng chính là lúc Phượng Cửu U được 9 tuổi, Nguyệt phi liền qua đời. Thế nhưng hoàng đế không có công khai chuyện này, trái lại thần không biết quỷ không hay dùng Diêu phi để làm thế thân.
Nhưng giây cuối cùng cũng không gói được lửa. Sau khi việc này bại lộ, hoàng đế phong Nguyệt phi giả thành Diêu phi nương nương, sủng ái như cũ. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua.
Chỉ có Phượng Cửu U, sau khi biết được việc này liền đối với hoàng đế cùng Diêu phi lãnh đạm vô cùng. Mặt ngoài cực kỳ hòa thuận nhưng bên trong lại căng như dây đàn.
Phượng Cửu U nghe xong, sau khi rung động, trong lòng lại âm thầm kinh hãi. Chẳng thể trách ngày ấy Diêu phi hỏi nàng có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, nguyên lai Phượng Cửu U trước kia cùng Diêu phi căn bản không đi chung một con đường.
Thục phi cực kỳ thỏa mãn nhìn rung động không che dấu chút nào trên mặt Phượng Cửu U, nhưng trên mặt vẫn là thái độ bi thảm, giả bộ thương tâm hít hít cái mũi, nói: “Đế cơ điện hạ sợ là không biết. Thánh Thượng đem cảm tình dành cho Nguyệt phi đặt hết lên người Diêu phi. Diêu phi chính là tước đoạt cảm tình Thánh Thượng dành cho của Nguyệt phi nha.”
Phượng Cửu U nhìn diễn xuất đạt thành của Thục phi, đáy lòng không khỏi cười lạnh.
Nàng đứng lên, đưa cho Thục phi tách trà lài mình vừa pha, chân thật nói: “Tuy rằng bổn cung có chút không tin, nhưng vẫn đa tạ Thục phi đã rảnh rỗi đến đây kể chuyện xưa. Việc này, ta sẽ điều tra lại cho rõ ràng.”
Thục Phi đón lấy ly trà thơm, che tay áo uống cạn, rồi nở nụ cười đầy ý tứ…