Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 13: Không Cẩn Thận Tè Dầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy Phượng Cửu U lôi kéo tay của mình, Diêu phi không khỏi thoải mái cười.

Trước kia, Phượng Cửu U hoàn toàn sẽ không thân cận chính mình. Lúc này đây trở về lại thay đổi hoàn toàn. Sợ rằng đúng như lời nàng nói, đã quên đi sự kiện kia.

Chỉ chốc lát sau liền đến Thanh Việt cung.

Lại không thấy cung nữ thái giám đi ra tiếp giá, Phượng Cửu U không khỏi buồn bực.

Đến gần, Liễu phi cùng Thục phi, hai môn thần đang ngồi trên ghế ung dung uống trà.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Diệp đang bất an, chuẩn xác nói đến là đang liếc mắt nhìn đến Kính vẫn lãnh đạm nằm trong lòng Tiểu Diệp.

Phượng Cửu U thầm kêu không tốt, cùng Diêu phi đứng ở cửa, giả vờ ho nhẹ hai tiếng.

Liễu phi cùng Thục phi quả nhiên nghe được, thấy Diêu phi liền vội vàng đứng dậy hành lễ “Nô tì tham kiến Diêu phi nương nương.”

Diêu phi giơ cánh tay nhỏ bé nâng hai người nâng dậy, dịu dàng cười nói: “Hai vị tỷ tỷ thật muốn khiến muội muội tổn thọ sao?”

Ánh mắt trong vắt như nước của Thục phi nhìn Phượng Cửu U, âm thầm nói thầm, Thanh Việt đế cơ này xem ra đã buông bỏ căm thù trong lòng đối với Diêu phi rồi. Liễu phi bên cạnh nói: “Diêu phi muội muội nói đùa, địa vị hiện tại của muội chỉ thua vị trí hoàng hậu thôi. Có thể Thánh Thượng không có lập hoàng hậu nhưng muội lại chính là người nắm giữ quyền lợi của hậu cung, tỷ tỷ sau này phải dựa vào muội muội rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Thục phi cùng Diêu phi đều biến đổi. Thục phi thầm nghĩ Liễu phi này quả thật ngu dốt, lời này thật có thể nói là cấm kỵ trong hậu cung, lời đã xuất ra thì không thể nào thu lại được.

Trên mặt Diêu phi vẫn là ý cười ôn hòa như cũ “Liễu phi tỷ tỷ thật sự là nói đùa. Muội muội tuy được Thánh Thượng ân sủng nhưng hậu cung này thay đổi thất thường, hết thảy đều theo yêu thích của Thánh Thượng thôi. Ý trong lời nói của tỷ tỷ cũng không nên chỉ muội.”

Ngụ ý thoái thác xác định vị trí cầm quyền trong hậu cung.



Đang từ từ tiếp nhận Kính trong lòng Tiểu Diệp, Phượng Cửu U không khỏi bội phục vị mẫu phi đã biết này, lời nói không khôn cũng không đần, thật là tài giỏi.

Liễu phi mặt cứng đờ, hừ nhẹ một tiếng, tầm mắt dừng trên người Cửu Vĩ Bạch Hồ đột nhiên xuất hiện ở Thanh Việt cung liền chỉ vào Kính nói: “Thanh Việt đế cơ, Bạch Hồ này chính là một trong Tam Kỳ của thiên hạ sao? Có thể cho bổn cung mượn về nuôi vài ngày được không?”

Diêu phi thấy Liễu phi không có lấy được chút kết quả tốt nào trên người mình bèn chuyển sang người Phượng Cửu U. Lại thấy nàng thích con chồn bạc kia như thế, nhất định sẽ không nguyện ý, trong lòng không khỏi lo lắng.

Phượng Cửu U liếc mắt nhìn vẻ mặt mang ý cười của Liễu phi, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu trắng mềm mại trên người Kính, đột nhiên cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Kính đang nằm chợp mắt trong lòng Phượng Cửu U, nghe thấy lời ấy liền nhìn lướt qua gương mặt quyến rũ xinh đẹp của Liễu phi. Hắn không khỏi nhìn về phía Phượng Cửu U, trong mắt tựa hồ muốn nói: Phượng Cửu U, ngươi sao có thể đem ta giao cho một nữ nhân không có chút phẩm chất nào vậy?

Phượng Cửu U hoàn toàn coi thường tin tức của Kính truyền tới cho mình, vẫn mỉm cười đem hắn đưa cho Liễu phi.

Nhìn thấy gương mặt vui như mở cờ của nàng ta, Phượng Cửu U cố nén cười, trên mặt tràn đầy hờ hững, nhẹ giọng nói: “Liễu phi nương nương cũng nên cẩn thận.” Dừng một chút, không thèm nhìn đến mỗ cáo đang dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn mình, lại tiếp tục nói: “Nương nương chỉ cần thời thời khắc khắc đều mang nó theo bên người, nó tất nhiên sẽ tự nhận thức người quen, thoạt nhìn sẽ đối với Liễu phi nương nương ngài thêm chút hảo cảm.”

Liễu phi vừa nghe, trong lòng liền tràn đầy đắc ý. Cánh tay ôm Kính bởi vì cảm giác vui sướиɠ mà có chút thả lỏng.

Phượng Cửu U trên mặt lại tràn đầy khó xử, nhìn giống như có chuyện khó có thể mở miệng nói: “Nhưng mà súc sinh này thích ngủ cùng con người. Trong cung Liễu phi nương nương cũng chỉ nhận thức một mình Liễu phi ngài, sợ là buổi tối sẽ lặng lẽ leo lên giường, chui vào trong chăn của ngài nha.”

Thấy trên mặt đang đắc ý của Liễu phi chợt cứng đờ, Phượng Cửu U tâm tình sảng khoái vô cùng, tiếp tục nói.

“Hơn nữa, nó còn thích nằm trên thân người.” Dừng một chút, lại nói: “Lỡ đái dầm…”

Liễu phi nghe vậy, cả kinh vội vàng buông ra cánh tay đang ôm lấy Kính. Thoạt nhìn, Kính thẳng tắp rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vật gì đó rơi xuống.

Liễu phi cũng biết mình vừa quăng ngã sủng vật của người ta, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không tốt. Nhìn thấy Phượng Cửu U ôm hồ ly vẻ mặt đau lòng liền giả vờ tiến lên lòng dạ giả dối hỏi thăm vài câu. Nghe Phượng Cửu U nói không trách mình liền lôi kéo Thục phi vội vàng cáo lui.
« Chương TrướcChương Tiếp »