Giữa trưa.
Sắc xuân đương lúc nồng đậm.
Trên bàn, trà thơm tản mát ra hương vị ngào ngạt.
Diêu phi nhìn nữ tử của mình, thản nhiên nhấp một ngụm trà nói: “U nhi, con mất tích một hai ngày có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không?”
Nhìn thấy vẻ mặt thâm thúy sâu xa, đôi mắt tràn đầy ý vị tìm tòi nghiên cứu của Diêu phi, đáy lòng Phượng Cửu U chợt nảy lên một nhịp. Mặc dù nói diện mạo của nàng cùng Phượng Cửu U kia giống nhau một chín một mười nhưng tính cách quả thật rất khác biệt. Hoàng đế trăm công ngàn việc đâu dễ dàng chú ý đến điểm đó, nhiều lắm thì trong lòng chỉ có chút nghi hoặc mà thôi. Vị Diêu phi này thì khác, một ngày có thể không sao nhưng vài ngày trôi qua thì làm sao không chú ý đến sự thay đổi của nữ nhi.
Phượng Cửu U cố gắng khiến cho vẻ mặt mình trở nên lãnh đạm, che giấu bàn tay trong tay áo, đầu ngón tay khẽ run nhè nhẹ. Chỉ cần một chút không cẩn thận cũng có thể rơi đầu nha.
“Dạ, mẫu phi, trong hai ngày mất tích, nữ nhi cũng không có phát sinh chuyện gì. Chẳng qua vô ý té ngã, đầu đập vào hòn đá nhỏ mà quên đi một số chuyện. Sau đó có hỏi qua thống lĩnh Ngự Lâm quân Dương Huyền, trí nhớ coi như cũng trở lại một chút. Vì không muốn mẫu phi lo lắng nên con không có nói.”
Diêu phi nghe xong, tinh tế ngẫm lại, coi như cũng không có gì nguy hiểm. Con gái của mình tính tình mặc dù có thay đổi một chút nhưng cũng không thiếu chỗ đáng yêu. Coi như là trong họa có phúc, biểu tình trên mặt cũng dịu đi một ít.
Phượng Cửu U thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng bàn tay trái giấu kín trong tay áo ra thì trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Thản nhiên nhìn thoáng qua Diêu phi, Phượng Cửu U u ám thở than. Diêu phi này đối với con gái của mình đã là sủng ái tới cực hạn, bản thân nàng kiếp trước là một chuyên viên hóa trang cho rất nhiều diễn viên, cũng theo bọn họ học được một chút kỹ xảo diễn xuất, cư nhiên còn chạy không khỏi ánh mắt của nàng ta.
Diêu phi thấy vẻ mặt Phượng Cửu U tràn đầy vẻ khó hiểu, không khỏi thầm nghĩ mình đã ở trong cung này quá lâu rồi cho nên cũng quá nhạy cảm đi. Nàng dịu dàng cười nói: “U nhi, ngươi bồi mẫu phi đến Ngự Hoa viên đi dạo đi.”
Phượng Cửu U cực kỳ tao nhã đứng lên, cười nói: “Nữ nhi tuân mệnh.”
Giúp nâng cánh tay Diêu phi, Phượng Cửu U biết mình đã vượt qua cửa ải khó khăn này. Diêu phi đối với nàng cũng rất tốt mà bản thân nàng vốn là cô nhi cho nên đối với nàng ta cũng cảm thấy có chút thân cận.
Nhưng dù sao bản thân cũng giả mạo nữ nhi người ta, về tình về lý đều là mình sai, vì bảo vệ cái đầu nhỏ của mình càng không thể dấn thân vào sai lầm này. Có chút hối hận vì lúc trước đã quyết định giả mạo Thanh Việt đế cơ, khiến cho chính nàng hiện tại cũng cảm thấy lo lắng.
Mùa xuân, Ngự Hoa viên tự nhiên cũng tràn đầy hoa thơm cỏ lạ.
Hai mẫu tử có chút trầm mặc, nhưng Diêu phi hình như cũng không tập trung vào việc ngắm hoa, xem ra Phượng Cửu U trước kia cũng bồi Diêu phi như vậy.
Một đường đi không nói chuyện, cuối cùng cũng tới đình viện. Phượng Cửu U nhìn thấy Diêu phi giống như nhành hoa nhài nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ vậy liền mở miệng cười nói: “Mẫu phi, hôm qua nữ nhi trong lúc vô tình bắt được một trong Tam Kỳ của thiên hạ là Cửu Vĩ Bạch Hồ, mẫu phi có hứng thú đến Thanh Việt cung nhìn thử không?”
Nghĩ đến hậu cung ăn tươi nuốt sống, Phượng Cửu U cảm thấy nếu đem chuyện này giấu đi, sau này bất cẩn bị Liễu phi hay ai đó bắt được liền gặp rắc rối. Nói ra sớm thì tránh được một chuyện không tốt.
Trong mắt Diêu phi tràn đầy kinh dị, nhìn Phượng Cửu U hỏi: “Cửu Vĩ Bạch Hồ?”
Phượng Cửu U gật gật đầu, đứng dậy tiến lên nắm lấy tay Diêu phi nói: “Đúng vậy, mẫu phi đi xem chút đi.”
Diêu phi đối với Cửu Vĩ Bạch Hồ cũng tràn ngập tò mò, lập tức đi cùng nàng. Hai người cùng hướng đến Thanh Việt cung.
Hai người thuận tiện lại đến cung Thanh Việt…