Edit: jenaChung cư của Cát Thiệu cách trường không xa, chỉ cần đi hai trạm trung chuyển. Thời tiết hơi âm u, mưa nhỏ lất phất bay, hai tay hắn đút túi, ung dung rảo bước đi. Vừa mới đến nhà ga, tiếng chuông điện thoại reng lên. Hắn lại thấy ba chữ "Hứa Du Thiện", bất đắc dĩ cười: "Nói đi, chuyện gì nữa?"
"Buổi tối tôi về trường, cậu còn ở đó không?"
Cát Thiệu kinh ngạc: "Hôm nay cậu về? Kiểm tra trên núi xong hết rồi?"
"Chưa xong, nhưng mà cậu nói đúng rồi, không gian quả thật là bị nứt ra, dù không nứt hoàn toàn nhưng vừa đủ tạo ra một con đường đi."
Cát Thiệu nhíu mày: "Có phát hiện ra gì không?"
"Có." Hứa Du Thiện thở dài: "Phát hiện ra trường hữu."
Cát Thiệu giật mình, nhớ đến ghi chép trong "Sơn Hải Kinh": "Có một loài thú, thể trạng cường tráng, có bốn tai, tên gọi trường hữu, thanh âm như ngâm. Thường xuất hiện khi có bão lũ. Hình dáng giống khỉ nhưng có bốn tai dài, là hiện thân của lũ lụt."
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen đặc, bất đắc dĩ hỏi: "Bây giờ nó đang ở đâu?"
"Đã bắt được rồi, còn phong bế nó nữa. Đang chờ cấp trên an bài." Hứa Du Thiện giải thích đơn giản: "Theo lời cậu, khe nứt không gian xuất hiện mở ra một con đường đến quá khứ. Chúng tôi phát hiện ra dấu hiệu cây cối bị bẻ gãy, chắc chắn không phải người làm, mà núi Thanh Linh không có gấu, cho nên..."
"Cho nên lại phiền phức rồi." Cát Thiệu thở dài: "Biết do thứ gì gây ra chưa?"
"Chưa, ông nội tôi muốn huy động thêm người để lập trận phòng hộ quy mô lớn để bắt thú."
Cát Thiệu giật mình: "Quy mô lớn? Được không?"
"Có thể làm được một trận. Cậu biết là khi trường hữu xuất hiện sẽ kéo theo bão lũ, trận phòng hộ không biết duy trì nổi bao lâu, ông nội cũng đã liên hệ với cấp trên rồi, bây giờ chúng tôi không còn biện pháp nào khác, không thể đem mấy thứ này xuống núi được. Dù trước mắt không rõ bao nhiêu con thú đã xuống đó nhưng tuyệt đối không thể gia tăng được nữa." Hứa Du Thiện mệt mỏi nói: "Bây giờ chỉ có thể hi vọng những con ở dưới đó ít và không gây nguy hại lớn thôi."
"Chỉ mong là vậy." Cát Thiệu nhìn xe bus đến, bước lên.
"Đúng rồi, vậy tối nay cậu có ở trường không?"
"Không biết, buổi chiều tôi có hai tiết, nếu trong hội học sinh không có chuyện gì thì về, làm sao?"
"À, tôi có việc muốn gặp A Kỳ. Tôi về trường cất đồ rồi tìm cậu, buổi tối về chỗ cậu ngủ một đêm cho tiện luôn. Được không?"
"Tôi chỉ có hai phòng." Cát Thiệu cười: "Nếu cậu cho em trai nhỏ ngủ chung giường với tôi thì được thôi."
"Cậu nằm mơ đi!" Hứa Du Thiện rống lên, ngay lập tức cúp máy.
Cát Thiệu cười cười đóng điện thoại lại, ngồi trên xe chờ xe chạy đến trạm. Khi xuống xe, mưa đã nặng hạt hơn, hắn nhanh chân chạy vào khu dân cư. Người đi trên đường ngày càng thưa thớt, cho nên rất dễ nhận biết. Hắn nhìn một người đứng trước cửa: "Chu Viễn?"
Chu Viễn mặc một bộ áo mưa trong suốt: "A, tình cờ quá."
Cát Thiệu cười, gật đầu: Tiểu Kỳ và Đậu Đậu đâu rồi?"
"Không biết." Chu Viễn đáp: "Chắc là ở trường."
Cát Thiệu nhướng mày: "Các cậu không đến chung với nhau?"
Chu Viễn kinh ngạc: "Tôi đang đi vòng vòng thôi, đúng lúc đang đi tới đây. Anh nghe nói là A Kỳ cũng đang đến đây?"
"Đúng vậy. Tiểu Kỳ và Đậu Đậu đang chuyển đến đây ở, tôi dạy kèm cho hai cậu ấy."
Biểu tình Chu Viễn cứng đờ, khóc không ra nước mắt. Cậu đang muốn gửi sinh vật kia cho Hứa Du Kỳ, bây giờ thì... Trời ơi, chẳng lẽ trách nhiệm nuôi nấng sinh vật kia cứ thế rơi xuống đầu cậu ư?!
"Sao vậy?"
"Hic, không có chuyện gì." Chu Viễn hoàn hồn, lững thững bước đi: "Bỗng nhiên tôi nhớ đến bài luận chưa làm xong..."
Cát Thiệu nhìn chung cư của mình: "Bây giờ Tiểu Kỳ đang chờ tôi, cậu muốn về trước hay chờ cậu ấy?"
"Thôi tôi về trước..."
"Vậy được rồi." Mưa lại to hơn, Cát Thiệu không muốn đứng lại nữa, phất tay rời đi. Chu Viễn nhìn hắn đi xa chậm rãi đi xuống dưới một tầng lầu, trong đó có một cục bông trắng tuyết đang cuộn tròn lại, run lập cập nằm trong góc tường. Nếu nhìn sơ qua sẽ không thấy, nhưng nhìn kĩ quả thật chính là vị tổ tông "đại gia".
Hôm nay cậu có trách nhiệm dẫn "đại gia" đi làm quen với phố phường, ai ngờ trên đường đi vị tổ tông này ngửi thấy mùi của anh mình, không nói hai lời chạy theo, còn chưa tìm thấy người đã thấy Cát Thiệu từ xa nên mới như thế này đây.
"Anh ta đi rồi." Chu Viễn nhìn chằm chằm cục bông trắng, thở dài: "Đại gia Cửu à ngài tốt xấu gì cũng sống mấy trăm năm, sao mà... mất thể diện quá vậy?"
Cục bông trắng giật giật người, một cái đầu chậm rãi ngước lên, hai tai rung rung, mũi ngửi ngửi trong không khí, cuối cùng đứng dậy, "đại gia" ưỡn ngực đi đến: "Thể diện là gì? Có ăn được không? Đại gia đánh không lại hắn đương nhiên phải chạy trước, chẳng lẽ ở lại chờ chết hả?"
Chu Viễn cúi đầu ôm cục bông lên, nghĩ nghĩ, quyết định nói: "Cát Thiệu đang ở đây, chúng ta đi nơi khác đi."
"Được." Hồ Tiểu Cửu không có ý kiến, cùng cậu đi ra ngoài, chậm rãi nói: "Ta nghe hai người các ngươi nói chuyện, từ hôm nay đại gia sẽ ở với ngươi."
Bước chân Chu Viên dừng lại, nghiêm túc nói: "Đại gia à có phải lúc trước ngài đánh không lại hắn là vì ngài ăn không no không? Tối hôm qua ngài gần như ăn sạch tủ lạnh nhà tôi, sáng sớm còn ăn một đống McDonald với KFC, bây giờ hẳn là có sức mạnh đánh nhau rồi đúng không?"
Đi đi làm ơn đi đánh nhau đi, đỡ phải ra ngoài hại người nữa.
"Không." Hồ Tiểu Cửu không dao động. "Ta không đánh lại hắn thật."
"Ôi, thật là, tôi thiếu chút nữa là quên rồi." Chu Viễn chậm rãi nói: "Tuy ngài đã sống mấy trăm năm nhưng mà chỉ vừa học cách hóa hình, đánh không lại con người cũng đúng." Cậu muốn dùng phép khích tướng, ai ngờ Hồ Tiểu Cửu lại quá ngốc, trực tiếp nghe thành lời châm chọc, đối phó với con người dám khinh thường mình thì Hồ Tiểu Cửu chỉ dùng một chiêu duy nhất: ăn! Nhưng bây giờ cậu phải dựa vào con người này để sống, cho nên chỉ có thể quay đầu cạp cạp vài cái.
Chu Viễn oai oái la lên, nhảy choi choi tại chỗ. Đau quá!
Hồ Tiểu Cửu liếʍ liếʍ máu lấm tấm trên răng: "Cũng ngon nha."
Chu Viễn phẫn hận trừng mắt một cái, tập tễnh bước đi về phía trước. Hồ Tiểu Cửu lười biếng hỏi phía sau: "Đi đâu vậy?"
"Đi bệnh viện chích ngừa."
"Chích cái gì?"
Chu Viễn nhìn máu đỏ thấm qua vải, im lặng nuốt "Vắc-xin phòng bệnh chó dại" vào bụng kẻo bị vị tổ tông này cạp thêm vài cái thì chiều này cậu không đi học được nữa.
Cát Thiệu lên lầu, nhìn thấy Hứa Du Kỳ đang tựa lưng vào cửa, nghiêng đầu nói chuyện với Đậu Tử. Mái tóc rối tùy ý rũ xuống trán, đôi mắt to tròn hơi híp lại, trong mắt còn tỏa ra chút ánh sáng giảo hoạt. Hắn nhìn chăm chú vào gương mặt này, không khỏi thở dài thật sâu, nghĩ thầm nếu mình mà ra tay thật với người này thì Hứa Du Thiện sẽ vỡ tim mà chết mất.
Hắn đưa chìa khóa dự phòng cho bọn họ, tiếp theo đưa dù, sau đó quay lại nhà hàng. Hứa Du Kỳ thấy hắn không nói gì, mừng rỡ khôn nguôi, đem hành lý vào trong sắp xếp rồi quay về trường học. Khi họ đến lớp, tiết một đã bắt đầu nên vội vàng ngồi xuống.
Hứa Du Kỳ nghe giảng một chốc, bản năng mách bảo có người đang theo dõi mình, cậu nhíu nhíu mày. Cậu quay đầu nhìn phía sau, nhìn thấy một nam sinh ngồi ở bàn cuối. Người nọ lớn lên thật lạnh lùng, ánh mắt lại sâu thẳm, mũi thẳng tắp, môi rất mỏng, vừa nhìn đã thấy là một người lý trí, kiên định, không dễ dàng thân cận.
Trên người hắn có một khí chất tĩnh lặng lạ kỳ, là loại khí chất của người từng trải, nhưng gương mặt kia lại quá trẻ, thậm chí cậu cảm giác rằng mình không thể phân định được tuổi của đối phương.
Hứa Du Kỳ biết cuối cấp ba thường có nhiều học sinh chuyển trường, phần lớn là học lại, có những người muốn đổi môi trường học tập. Cậu nhớ rõ lớp mình cũng có ba người chuyển trường, lớp khác cũng có, nhưng trong trí nhớ của mình, cậu chắc chắm không hề có người này.
Dù là diện mạo hay khí chất của đối phương đều khiến người khác phải ấn tượng sâu sắc, nếu hắn thật sự từng xuất hiện trong đời trước, cậu sẽ không thể quên được, cho nên có thể nói rằng lịch sử lại chệch đường ray?
Người nọ đang chăm chú nhìn lên bảng đen nghe giảng, cảm nhận được tầm mắt nhìn mình thì hơi nghiêng đầu. Hứa Du Kỳ ngay lập tức dời mắt, ngại ngùng sờ sờ mũi. Cậu lại tiếp tục nghe giảng, cảm thấy không hiểu gì thì cúi đầu tự mình đọc tài liệu trong sách, bắt đầu làm bài.
Kiến thức cấp ba rất nhiều, nhưng không quá nặng nên học không khó lắm, đời trước của cậu dù sao cũng hơi chơi bời một tí, bây giờ muốn học thì phải cố gắng hơn nữa. Cậu ghi chú những chỗ cần hỏi, chờ đến khi tan học thì chạy đi tìm Chu Viễn hỏi nhưng Chu Viễn lại vẫn chưa đến trường. Cậu không khỏi thở dài, nghĩ thầm đến Đậu Tử còn vực dậy tinh thần rồi, Chu Viễn học giỏi mà khả năng chịu đựng kém vậy ư?
Cậu đi ngang qua phòng học, thấy bên trong có rất nhiều người, cậu lại ôm sách đi tiếp, chậm rì rì quay về lớp. Trên đường về đi ngang qua lớp Năm, bên trong có một nữ sinh ôm sách chạy ra ngoài, thiếu chút nữa tông vào cậu. Cậu cảm thấy một mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, giật mình, nhận ra là Chu Ngọc Nhan, cô gái này vẫn có nét đẹp như hôm trước. Cậu nhìn kỹ gương mặt này, lại nghĩ đến tấm ảnh chụp Chu Viễn cho mình xem lúc trước, vẫn cảm thấy thật khó tin. Ngũ quan trên gương mặt cô thay đổi rất nhỏ, nhưng mang lại cảm giác khác quá lớn, quả thật là kỳ lạ.
Chu Ngọc Nhan dường như đã quen bị người khác soi mói, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt tọc mạch của cậu, ôm sách rời đi. Hứa Du Kỳ cũng tiếp tục đi, còn không ngại mà quay đầu nhìn thêm một lần nữa, nghĩ thầm đến tột cùng thì khi cậu trở về đây có phải là lịch sử bắt đầu có vấn đề rồi không? Cậu vừa đi vừa nghĩ, đường cũng không thèm nhìn, cho nên khi bước vào lớp học lại bị đυ.ng phải người ta, sách trên tay rớt xuống đất. Cậu cúi người nhặt lên, người nọ cũng giúp đỡ một phen.
"Cảm ơn nhiều nhé." Hứa Du Kỳ mỉm cười với người nọ, phát hiện ra là nam sinh ở bàn cuối kia.
"Không có gì." Người nọ cũng cười đáp lại cậu. Hứa Du Kỳ lại ngẩn ra, cậu còn cho rằng người này sẽ không bao giờ cười, vì vẻ ngoài lạnh lùng của hắn rất dễ khiến người khác có cảm giác xa cách.
"Chào cậu. Hôm nay tôi vừa mới chuyển đến đây. Tôi là Lăng Huyền."
Hứa Du Kỳ hoàn hồn, cười tươi đáp lại: "A, chào cậu, tôi là Hứa Du Kỳ, cậu gọi tôi là A Kỳ cũng được."
Lăng Huyền nhìn cậu một giây, lại nhàn nhạt cười: "Được, sau này tôi sẽ gọi cậu là A Kỳ."
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mây đen dày đặc, gần như chuyển sáng thành tối. Mỗi khi trời mưa như thế này thì các tiết tự học buổi tối sẽ được nghỉ, Hứa Du Kỳ và Đậu Tử quay về chung cư. Bọn họ cầm dù nhưng mưa quá to, gió thổi mạnh, đi một lát đã ướt như chuột lột.
Hứa Du Kỳ nhịn không được chửi một câu: "Đậu Đậu, chúng ta bắt xe về đi."
Đậu Tử ôm balo của mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Hai người ra đến cổng trường, bên ngoài đều là xe đến đón học sinh, bắt đầu xếp hàng chờ.
Hứa Du Kỳ nhìn trái nhìn phải, lại nhịn không được chửi một tiếng, lại nghe bên cạnh có người gọi: "A Kỳ."
Cậu quay đầu, người nọ đang cầm một cây dù, biểu tình trên mặt lạnh lẽo, có cảm giác như thời tiết bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến mình, chính là Lăng Huyền.
"Nhà của cậu ở đâu?"
Hứa Du Kỳ nghĩ đến địa chỉ chung cư của Cát Thiệu: "Khu Đông, gần làng đại học."
"À, vậy thì tiện đường đó, cậu theo tôi đi, người nhà tôi đến đón tôi rồi. Thời tiết thế này khó đón xe lắm." Lăng Huyền nói xong cũng không quan tâm đến ý kiến của cậu, kéo cậu đi ngay. Hứa Du Kỳ và Đậu Tử chỉ có thể đi theo. Mưa lại to hơn, cậu nhìn mình và hắn nắm tay với nhau, cảm thấy có chút không thích ứng kịp. Dù sao thì hai nam sinh nắm tay nhau đi dưới mưa cũng rất kỳ quái mà. Nhưng cậu chưa kịp rút tay ra thì Lăng Huyền đã chủ động buông tay trước, mở cửa xe: "Đi thôi."
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi, cúi đầu lên xe, ép cảm giác quái dị trong lòng xuống.
Bọn họ nhanh chóng về lại chung cư. Hai người từng người tắm rửa. Hứa Du Kỳ đá Đậu Tử vào phòng bếp nấu cơm còn mình thì nằm lên sô pha ngủ một giấc. Lúc này cửa phòng mở ra, cậu lười biếng mở mắt nhìn, ngay lập tức bật cả người dậy: "Anh!"
Hứa Du Thiện nhìn quần áo ngủ trên người em trai mình, ngực lộ ra một mảng lớn, trái tim nhỏ vỡ vụn đầy đất, nghĩ thầm em đây là tự mình đi tìm chết hả?! Hắn lập tức kéo cậu vào phòng cho khách: "Em mặc quần áo lại cho anh!"
Hứa Du Kỳ kỳ quái nhìn anh mình: "Sao vậy ạ?"
Biểu tình của Hứa Du Thiện vặn vẹo, hắn không thể nói được, nhưng không nói thì lại giải thích không xong. Hứa Du Kỳ vẫn kỳ quái nhìn hắn như cũ: "Anh à, anh tới đây làm gì?"
Hứa Du Thiện rối răm một trận, im lặng duỗi tay kéo áo em trai nhà mình lại, lúc này nói rõ: "Cha biết em có mắt âm dương rồi."
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, nhướng mày: "Nên là?"
Hứa Du Thiện nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc: "Nên cha bảo anh đến đây kiểm tra em có phép thuật hay không."