Chương 99: Đỗ Phàm

#hosophapy

#linhlinh

Sau khi nói xong, Lôi Chính Long nhìn tôi chằm chằm, ám chỉ chính tôi đã biết câu trả lời.

"Đừng nhìn chằm chằm, anh có trợn mắt tôi cũng không biết Đỗ Phàm làm gì đâu!" Nói thật tôi cũng muốn biết Đỗ Phàm làm cái gì, mấy ngày nay đột nhiên biến mất. Có vẻ như chỉ có anh Ba mới thực sự biết điều đó, hai người chúng tôi không tiện hỏi trực tiếp anh ấy.

"Phòng pháp y của hai người gần nhau, cậu là người nhìn thấy cô ta nhiều nhất. Chắc hẳn cậu phải biết nhiều hơn những người khác một chút chứ."

"Bình thường Đỗ Phàm như một tảng băng, không hề nói một lời nào."

"Được rồi, không cần ở đây đoán già đoán non." Lôi Chính Long trầm giọng nói:" Chúng ta có nên đến phòng của Đỗ Phàm khám phá, nói không chừng còn tìm thấy phong bì đen."

"Như vậy không hay lắm! Hơn nữa chúng ta không có chìa khóa." Tôi đã có ý tưởng này trước đây nhưng vì không thể mở khóa nên đành từ bỏ.

"Có tôi ở đây cần gì chìa khóa, đối với khóa cửa phòng pháp y, cho tôi một đoạn thép là có thể mở được rồi!" Lôi Chính Long cười xấu xa:" Có vẻ như cậu cũng đã từng có ý tưởng này."

Đã đến nước này, không còn gì phải giấu nữa. Vì bạn gái cũ, tôi rất nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra với chiếc phong bì màu đen.

"Vậy thì hành động đi!" Tôi đã đưa ra quyết định, nếu đợi đến khi Đỗ Phàm quay lại chúng tôi sẽ có ít cơ hội nhìn thấy phong bì đen hơn.

Lôi Chính Long mở cửa phòng họp, lén lút liếc nhìn không thấy ai trên hành lang, hai chúng tôi liền chạy ra khỏi phòng thừa dịp không ai để ý liền chạy xuống tầng hầm.

Cái này gọi là có tật giật mình, chắc chỉ có hai chúng tôi dám cạy khóa trong đồn cảnh sát

Lôi Chính Long tìm thấy hai chiếc kẹp giấy trong phòng pháp y của tôi, uốn chúng thành hình dạng đặc biệt sau đó nhét vào lỗ ở ổ khóa.

Ở tầng hầm ít khi có người đến nhưng tôi vẫn rất căng thẳng, đứng trên cầu thang để quan sát, tim đập dữ dội, tôi phải lấy tay ôm ngực bằng không nó sẽ nhảy ra ngoài mất.

Lôi Chính Long vừa nói vừa mở khóa: "Đỗ Phàm, đừng trách chúng tôi, đây cũng là vì cô, nếu cô có chuyện gì, chúng tôi sẽ giúp cô."

"Đừng nói nhảm, tập trung làm đi." Tôi hỏi:"Anh bắt đầu nghi ngờ Đỗ Phàm từ khi nào?"

"Nghi ngờ gì, chúng ta là đồng nghiệp, tôi như thế này là vì quan tâm cô ấy!" Lôi Chính Long có thể là vì thể diện hoặc vì lý do khác, chính là không muốn thừa nhận mình nghi ngờ Đỗ Phàm.

Vì anh ta nhất quyết không chịu nói nên tôi sẽ không hỏi nữa, dù sao cũng là đồng nghiệp, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, nếu có gì đến lúc chạm mắt cũng khó xử.

Hai chúng tôi không nói chuyện, trong hành lang liền yên tĩnh. Tôi nghe thấy tiếng lách cách nhẹ, cánh cửa đã được mở. Lôi Chính Long nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa kêu lên cót két, khiến tôi bị giật mình.

"Làm nhẹ nhàng thôi!" Tôi nhìn lên cầu thang để chắc chắn rằng không có ai ở trên rồi lao vào phòng pháp y số 1 của Đỗ Phàm với tốc độ nhanh nhất.

Lần đầu tiên đến sở cảnh sát quận Nam Thành để trình báo, tôi đã vào đây một lần, từ đó tôi không còn cơ hội vào phòng pháp y số 1 lần nào nữa. Lần này cuối cùng tôi cũng có cơ hội xem xét kỹ hơn phòng pháp y số 1.

Nói chung, sự khác biệt giữa hai phòng pháp y không quá lớn, nhưng nhìn kĩ vẫn có một số khác biệt nhỏ.

Một góc phòng bị dột nghiên trọng, tường bị ẩm, lộ xi măng bên trong, phía dưới còn có bọt trắng điều này cho thấy tình trạng này xảy ra trong thời gian dài, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa một lần nói qua.



Không hiểu tại sao, độ ẩm trong phòng pháp y số 1 vô cùng nặng nề, trên tường còn có những giọt nước li ti, nhiệt độ tương đối thấp, tôi rùng mình ngay khi bước vào. Bởi vì không có xác chết nên nhà xác không hoạt động, đúng ra nó không nên lạnh như vậy.

Tôi đang tìm nguồn gốc của việc này thì Lôi Chính Long hỏi:" Anh thấy cô ấy để phong bì đen ở đâu vậy?"

"Hình như ở đây!" tôi chỉ vào một ngăn kéo. Sau khi vào đây tôi cảm thấy không tốt, đặc biệt muốn rời khỏi nơi này.

Lôi Chính Long lấy ống tay áo trùm qua tay sau đó mở ngăn kéo, nhanh chóng tìm kiếm.

"Anh tìm được gì chưa?" Tôi không muốn mạo hiểm như vậy đi vào mà không tìm thấy gì.

"Đây rồi!" Lôi Chính Long giọng điệu có chút hưng phấn từ trong ngăn kéo có mấy cái phong bì màu đen.

Tôi rất ngạc nhiên, không ngờ lại có nhiều phong bì đen như vậy.

Lôi Chính Long nhanh chóng mở phong bì, nhưng nó trống rỗng, không có gì bên trong. Mở một phong bì khác, nó vẫn trống rỗng. Anh ta không bỏ cuộc, mở tất cả các phong bì ra, tất cả đều trống rỗng. Các ghi chú bên trong hẳn đã được xử lí bởi Đỗ Phàm.

"Tôi không tin không tìm được!" Lôi Chính Long không chịu thua, tiếp tục tìm kiếm trong các ngăn tủ khác.

"Không tìm thấy gì đâu, đi thôi!" nội tâm của tôi đặc biệt bất an, đứng ra ngay sát cửa.

"Nhìn xem đây là cái gì?" Lôi Chính Long tìm được cuốn sổ ghi rất nhiều thời gian được đánh dấu bằng bút đỏ và bút đen, anh ta không hiểu nên kéo tôi lại.

Tôi không thể hiểu những gì ở vài trang đầu tiên, nhưng khi lật đến trang cuối cùng, tôi hiểu nó trong nháy mắt. Màu đen đánh dấu thời gian tôi đi làm mỗi ngày, màu đỏ đánh dấu thời gian ngắn hơn, hẳn là thời gian Tiểu Kiều đến tìm tôi.

"Cô ấy nhớ cái này để làm gì?" tóc trên người tôi lập tức dựng lên, sau gáy có một luồng khí lạnh, hóa ra thật sự có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, thật là kinh khủng.

"Nhất định phải có thứ khác nữa." Khám phá nhỏ này đã truyền cảm hứng cho Lôi Chính Long, anh ta tiếp tục tìm kiếm và tìm thấy một cuốn sách khác. Bên trong không ghi gì, nhưng có hai dòng chữ trên tranh tiêu đề. Cái miệng ngạc nhiên của Lôi Chính Long gần như không thể khép lại được.

Tôi rất ngạc nhiên liền hỏi:" Anh nhìn thấy gì vậy?"

Lôi Chính Long không trả lời, để tôi tự xem.

Tôi xem qua cuốn sách, trên tiêu đề ghi:" Trời không già, tình không cạn, trái tim như sợi chỉ thép, có muôn ngàn nút thắt." nét chữ giống hết phong bì đen chúng tôi tìm thấy trong đường ống nước.

"Cuốn sổ này là của bạn gái cũ cậu đúng không?" Lôi Chính Long cau mày hỏi :" sao Đỗ Phàm lại có cuốn sổ này?"

Tôi cũng bối rối:" Anh nghĩ là tôi cũng biết sao? Cậu tự nghiên cứu đi" Lôi Chính Long tiếp tục tìm kiếm nhưng không thấy gì hết. Phòng pháp y số 1 chỉ có từng này manh mối.

Lôi Chính Long thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sổ liền hỏi:" Có tìm thấy gì không? Nếu không phát hiện được gì thì để tôi trả nó lại,chỗ cũ, thời gian chúng ta ở đây khá lâu rồi."

"Đặt nó lại đi!" nhìn hai cuốn sổ đầu tôi có chút hộn loạn.

Lôi Chính Long nhanh chóng cất đồ để lại chỗ cũ, kiểm tra lại lần nữa, sau khi xác nhận không còn sai sót gì, anh ta mới kéo tôi ra khỏi phòng pháp y số 1.

Sau khi đóng cửa lại, Lôi Chính Long hỏi tôi:" Theo tình hình hiện tại, mối quan hệ giữa Đỗ Phàm phải phức tạp hơn trước đây chúng ta nghĩ...cậu nghĩ sao?"

"Chờ cô ấy quay lại rồi nói, nếu Đỗ Phàm không quay lại, chúng ta có nghĩ cũng không ra!"

"Ý anh là cô ấy sẽ không quay lại?" Lôi Chính Long rất lo lắng. Hiện tại, Đỗ Phàm là manh mối gần nhất của chúng tôi về chiếc phong bì đen. Nếu như cô ấy thực sự không trở lại, manh mối lần nữa lại bị đứt đoạn.

"Hai người bí mật làm gì vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, tôi và Lôi Chính Long giật mình.

Tôi nhanh chóng quay người lại, đó là Tiểu Kiều, người đang nhìn tôi với một nụ cười.

"Em đến khi nào vậy?" Lôi Chính Long có chút chột dạ, nếu Tiểu Kiều phát hiện chúng tôi vừa lẻn vào phòng pháp y số 1 thì rắc rối sẽ lớn. Mối quan hệ giữa Tiểu Kiều và Đỗ Phàm có vẻ khá tốt, có thể cô ấy sẽ vạch trần chúng tôi.

"Tôi vừa đi xuống. Hai người không nghe thấy tiếng bước chân của tôi sao?" Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn chúng tôi nói:" Hai người vừa làm gì vậy? Có phải làm việc gì xấu rồi không..."

Thấy Tiểu Kiều thoáng nhìn qua phòng pháp y số 1, trong nội tâm dấy lên cảm giác lo lắng, thầm tự nhủ:" Không phải đã bị phát hiện rồi chứ!" Lôi Chính Long muốn lên tiếng giải thích, Tiểu Kiều đã lên tiếng:" Hai người nói xấu tôi sao?"

Tránh được một kiếp nạn, tôi thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Kiều rõ ràng không để ý thấy cửa phòng pháp y số 1 đang mở.

Lôi Chính Long liền tiếp lời:" Người lớn làm chuyện đại sự, em quan tâm làm gì. Nói mau em xuống đây có việc gì!"

"Tôi sẽ xử anh sau!" Tiểu Kiều liếc tôi rồi nói :" Sau khi anh Ba trở về, tìm khắp tung tích của con trai tên nhà giàu. Các chốt giao thông cắm phong tỏa cũng không thấy ai khả nghi nên giờ anh ấy đang rất lo lắng."

"Còn hai người tiếp viên được chúng tôi cứu thì sao?" Hai người này có thể cung cấp rất nhiều manh mối.

"Đừng nhắc đến nữa!" Tiểu Kiều tỏ ra chán nản.