- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Hồ Sơ Pháp Y
- Chương 88: Không Đề
Hồ Sơ Pháp Y
Chương 88: Không Đề
Chương 88
#hosophapy
#linhlinh
Nói thật, tôi thực sự cảm thấy khả năng nghiệp vụ của bao vệ hiện tại hơi thấp, với trình độ và nhận thức như thế này, bọn họ còn không bằng mấy lão thường trực trong văn phòng chúng tôi. Theo lời của Lôi Chính Long nói tôi mới biết, lão này khi còn trẻ cũng là một huyền thoại, nhưng cách ứng xử tương đối thấp. Với trình độ của lão, hắn chỉ đủ để làm đội trưởng an ninh ở đây.
Chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy, Lôi Chính Long nhìn lên đầu dò giám sát trong thang máy và hỏi: "Đầu dò trong thang máy không phải là chỉ để hù dọa mọi người thôi đúng không?"
"Đương nhiên là không!" Nhân viên bảo vệ nói "Sau tai nạn lần trước, chúng tôi đã tiến hành một cuộc kiểm tra lớn, kiểm tra các đầu dò, hệ thống báo cháy và vòi phun nước chữa cháy. Tất cả hoàn toàn không có vấn đề gì cả. "
"Làm thế nào mà nghi phạm lên được nóc tòa nhà? Các người không có phát hiện gì sao?" Lôi Chính Long hỏi ngược lại.
Nhân viên bảo vệ nói với vẻ bối rối: "Tối hôm qua không phải ca trực của tôi, nên tôi không biết chuyện gì xảy ra. Chúng tôi đã xem video giám sát nhưng không tìm thấy ai khả nghi, cũng không thấy cô gái kia đi lên. Các huynh đệ nói rằng hung thủ nhất định đã đi lên từ cầu thang."
Tôi không quá tin lời nhân viên bảo vệ nói. Tòa nhà này có 20 tầng, coi như đi thang máy từ tầng một lên tầng cao nhất, một tầng đi lên cũng mất ít nhất một phút. Đi thang bộ lại còn mệt hơn chứ đừng nói là vác xác.
Khi nhân viên bảo vệ thấy chúng tôi có vẻ không tin lắm, anh ta tự mình lẩm bẩm, tôi không nghe rõ những gì ông ta nói.
Ding, thang máy phát ra tiếng động nhẹ, đã đến nơi.
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi chết lặng khi thấy hành lang chật cứng người. Lôi Chính Long hỏi: "Đây là tình hình gì?"
Nhân viên bảo vệ có chút ngượng ngùng nói: "Tất cả nhân viên trong tòa nhà này đều tới xem náo nhiệt."
Đúng là ở đâu cũng có người xem náo nhiệt. Nhìn thấy những người này khiến tôi đau đầu.
Tôi cố ý nói với Lôi Chính Long: "Nghe nói người chết rất thảm, máu chảy khắp sàn. Tôi đang không biết những mảnh thịt vụn trên đất phải làm thế nào để mang đi, nhìn thấy những người này tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Lát nữa nếu cần cũng không lo không có người hỗ trợ. "
Lôi Chính Long nghe theo lời của ta nói: "Các người hẳn là chưa từng nhìn thấy người chết. Người chết không đáng sợ chút nào. Thật đó. Chốc lát mấy người sẽ được xem, đêm nay nhất định sẽ không gặp ác mộng đâu."
"A!" Một nữ công nhân áo trắng rụt rè bị chúng tôi làm cho sợ hãi liền bỏ chạy, số còn lại nét mặt đều không được tự nhiên.
Tôi vừa đi vừa nhìn, bị tôi nhìn họ cũng không quá quan tâm. Đám đông người tự động nhường chỗ. Khi đến cửa, tôi dừng lại, lấy mặt nạ trong hộp đồ nghề ra đưa cho Lôi Chính Long, nhân tiện đưa máy ảnh cho anh ta.
Bảo vệ mở cửa ra, tôi bước vào.
Trời gần trưa, nắng chói chang, tôi lấy tay che mắt, cảm giác có chút choáng váng.
Lôi Chính Long nhìn cơ thể tôi khẽ rung lên, liền tới đỡ tôi. Nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, không sao chứ."
"Không sao đâu!" Tôi lắc đầu.
Đối với chúng tôi, lần này kẻ sát nhân đã chọn một nơi có hệ thống thông gió rất tốt, thiết nghĩ đeo khẩu trang là hơi thừa.
Tôi nhìn quanh không thấy cái xô nhựa xanh quen thuộc, trong lòng hơi khó chịu.
Lôi Chính Long nhìn phải nhìn trái cũng không thấy liền quay lại hỏi nhân viên bảo vệ: "Thi thể ở đâu? Không lẽ các người chuyển đi chỗ khác rồi sao?"
Bảo vệ rùng mình nói: "Làm sao chúng tôi dám di chuyển thứ đó? Ngay đằng sau, quay lại sẽ nhìn thấy ."
Lôi Chính Long quay đầu nói:" Phía sau sao?"
Tôi quay người đi về phía sau, cúi đầu xuống, tìm kiếm dấu vết trên mặt đất. Sau nửa phút, tôi bỏ cuộc, trên mặt đất có quá nhiều bước chân lộn xộn, rõ ràng trước chúng tôi chỗ này đã có rất nhiều người đến.
Vừa quay đầu, một cơn gió thổi qua mang theo mùi chua chua. Khi Lôi Chính Long nhìn thấy nguồn gốc của mùi, anh ta lập tức tức giận và chửi rủa: "Tên khốn nào đã nôn ra hiện trường, nhỡ làm hỏng hiện trường thì phải làm sao?"
Tôi không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy xác chết và hoàn thành công việc của mình, hy vọng có thể tìm ra manh mối mới.
Vừa quay đầu qua một góc khác, tôi thấy được thi thể, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy trước mắt, tôi vẫn bàng hoàng.
Vẻ mặt của xác chết dữ tợn một cách bất thường, đó không phải là biểu cảm mà một con người nên có.Tôi có vốn tiếng Trung khá rộng, nhưng trong nhiều năm, cho đến tận khi về hưu, tôi vẫn không tìm được từ ngữ nào có thể miêu tả chính xác hoàn cảnh bi thảm của xác chết đó.
Ngay cả ma quỷ cũng sẽ run sợ khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Đúng là phát điên lên được mà, câu hỏi này đã làm tôi vướng bận trong suốt một thời gian dài, làm thế nào mà kẻ sát nhân lại nghĩ ra phương pháp gϊếŧ người dã man như vậy. Đáng tiếc vấn đề này đến cuối cùng tôi vẫn nghĩ không thông.
Tôi không phải là người duy nhất gặp phải vấn đề này, các đồng nghiệp của tôi ở phương Tây cũng gặp phải vấn đề tương tự trong một thời gian dài. Về vấn đề này, họ giải thích rằng một số người được sinh ra với tính cách chống đối xã hội. Người phương Tây cho rằng đây là một căn bệnh. Rối loạn nhân cách chống xã hội được đặc trưng bởi tính hung hăng cao, không biết xấu hổ, không có khả năng học hỏi kinh nghiệm, hành vi bị thúc đẩy bởi động cơ ngẫu nhiên, điều chỉnh xã hội không tốt, v.v., nhưng tất cả đều là thuyết tương đối.
Điều này không giải thích tất cả các vấn đề, tất nhiên, không có lý thuyết nào có thể giải thích được tất cả những nghi ngờ của tôi.
Tôi sẽ mô tả ngắn gọn những gì mình đã thấy tại hiện trường. Lôi Chính Long lúc đó đang tức giận, nhưng khi quay người lại, lửa giận trong lòng liền biến mất không còn tăm hơi. Một luồng khí siêu lạnh như gió từ Siberia ngay lập tức thổi qua làm dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng anh ta.
Một cơn gió thổi qua khiến tôi cảm thấy ớn lạnh, tôi và Lôi Chính Long đồng thời rùng mình.
Trước mặt chúng tôi là xác chết, thời gian tử vong chưa quá năm giờ. Xác chết nằm trên mặt đất. Cơ thể bị bóp méo thành tư thế mà người thường không thể đạt tới được vì nó gây đau đớn tột cùng. Cả năm ngón tay đều bị mòn, để lại những vết máu trên mặt đất.
Tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau mà cô ấy phải chịu trước khi chết. Hiện tại cô ấy đã giải thoát rồi. Cầu mong cô ấy có thể yên nghỉ trên thiên đường.
Lôi Chính Long điều chỉnh nhịp thở, một bên cầm máy ảnh chụp lại, một bên tiếp tục tìm kiếm manh mối. Ở một góc, anh ta tìm thấy quần áo của người quá cố được gấp ngay ngắn lại với nhau, phía trên còn có một viện gạch đè lên. Bên cạnh quần áo có một ống tiêm lớn 150 ml, bên cạnh có hai chai thủy tinh lớn, trong chai còn lại một ít chất lỏng. Anh ta định với tay lấy nó, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi còn chưa tiến hành khám nghiệm tử thi, xét theo tình hình tại hiện trường thì nạn nhân tự chui đầu vào rọ. Đây chỉ là một suy đoán sơ bộ, vẫn là cần có bằng chứng để xác thức.
Lôi Chính Long rất nhanh đã chụp xong ảnh, đứng sang một bên xem tôi khám nghiệm.
Tôi đeo găng tay vào, sẵn sàng lật ngược nạn nhân và tìm kiếm vết thương chí mạng.
Trước khi chạm vào xác chết, tôi nghe thấy một giọng nói trầm ổn. Không thể mô tả nó là loại chuyển động nào.
Phần đất bên dưới thi thể ban đầu khô ráo, nhưng đột nhiên một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm trào ra, có mùi đặc biệt.
Lại là axit clohydric!
Không cần mổ xẻ tôi cũng biết người phụ nữ này chết như thế nào. Tôi thực sự muốn bắt kẻ sát nhân và mổ não hắn để xem trong đó có thứ gì mà khiến hắn có thể nghĩ ra phương thức gϊếŧ người biếи ŧɦái như vậy.
Sau khi kẻ sát nhân đưa nạn nhân đến đây, hắn dùng biện pháp dụ dỗ hoặc bạo lực để tiêm axit clohydric vào cơ thể của nạn nhân. Sau đó để cho nạn nhân đau đớn vật vã ở đây, tên khốn này chỉ cần đứng qua một bên chiêm ngưỡng, sau đó sẽ bỏ đi khi người phụ nữ chết.
Gần như cùng lúc đó, Lôi Chính Long cũng nghĩ ra phương thức gϊếŧ người của tên sát nhân, cả người run lên.
Tôi lại càng cảm thấy khó chịu, tim gần như ngừng đập khi nghĩ đến cảnh Tiểu Kiều rơi vào tay của kẻ biếи ŧɦái như vậy.
Kẻ sát nhân quá bất bình thường, quá tàn ác, quá khủng khϊếp.
Tôi không thể hình dung được tính cách của một người phải bị bóp méo đến mức nào để có thể nghĩ ra một cách gϊếŧ người biếи ŧɦái như vậy.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi, tôi và Lôi Chính Long đứng đó, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ sẫm tràn trên sàn nhà giống như một bông hoa tử đằng từ địa ngục đang nở rộ.
Chất lỏng màu đỏ sẫm lan đến chân, chúng tôi kịp định thần và lùi lại một bước, tránh chất lỏng đó. Tôi thực sự không đủ can đảm để chất lỏng này dính vào người.
"Tôi muốn gϊếŧ hắn!" Lôi Chính Long gầm lên: "Khi tôi tìm được hắn, tốt nhất hắn nên kháng cự để tôi có thể bắn một phát vào đầu hắn."
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Hồ Sơ Pháp Y
- Chương 88: Không Đề