Chương 57: Bí mật

“Liệu như vậy có được không?” Vũ Ba vẫn có chút căng thẳng.

“Tại sao anh lại thiếu can đảm như vậy!” Tiểu Kiều lên tiếng “Trong phòng họp cảnh sát, anh là người đầu tiên nói ra lời nguyền. Tại sao bây giờ anh lại sợ rồi?”

“Lúc ấy căn bản tôi không hề tin vào lời nguyền. Nhưng rất nhiều người đã chết, tôi có thể không sợ sao? Hơn nữa tôi còn chưa có vợ."

Nhìn thấy Yu Bo bất bình, tôi cười thành tiếng. “Đừng lo lắng, ba cảnh sát chúng tôi ở đây để bảo vệ anh. Nhất định anh sẽ không sao đâu.”

Vũ Ba yên tâm một chút, nhưng khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, trạng thái của anh ta lại trở nên tồi tệ. Cái này cũng không thể trách được anh ta, cảnh tượng hàng trăm người cầm dao quả thực có chút kinh hãi.

“Thôi tính sau đi, chúng ta đều ăn xong rồi, những thứ này nhất định phải trả lại cho trưởng thôn. Chúng ta sẽ đem những thứ này đi vòng quanh thôn, anh đi theo chúng tôi, trước tiên kiểm tra tình huống sau đó rồi tính tiếp.” Lôi Chính Long cân nhắc so sánh chu toàn, phương án này có vẻ khả thi.

“Vậy thì hãy sẵn sàng lên đường!” Tôi cũng đã sẵn sàng, đến làng Nhai Sơn một lần nữa, tôi nhất định phải có khám phá mới.

“Các người tự đi đi!” Tiểu Kiều tức giận nói: “Các anh ăn no rồi, tôi còn chưa ăn xong.”

Ba người chúng tôi lại phải dầm mình dưới nắng trong mảnh sân nhỏ kiên nhẫn chờ Tiểu Kiều ăn.

Tiểu Kiều đắc ý, cái miệng nhỏ ăn một cách vui vẻ.

Đợi cô ấy ăn xong, chúng tôi dùng nước giếng rửa chém đũa, mỗi người cầm một vài thứ rồi đem ra ngoài.

Trời vừa qua trưa, ánh nắng mùa thu không quá gắt, bầu trời trong xanh như gột rửa, giống như một tấm kính khổng lồ trong suốt, trông thật xinh đẹp. Chắc chỉ ở những nơi cách xa thành phố, bạn mới có thể nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy.

Vũ Ba không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, vừa ăn trưa xong, dân làng có lẽ đang nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, chúng tôi gặp một vài người, họ không nói gì chỉ gật đầu đi qua.

Ban đầu, Vũ Ba có chút lo lắng, anh ta sợ bị dân làng nhận ra nên cư xử rất mất tự nhiên. Sau một vài lần, khi nhận ra rằng không ai để ý đến mình cả, anh ta mới dần thả lỏng.

Kể ra cũng thật kỳ lạ, dân làng Nhai Sơn hoàn toàn không thích tiếp xúc với người ngoài, khi gặp, họ cũng chỉ gật gật rồi đi luôn.

Đi hết một quãng đường thì tới cửa nhà trưởng thôn, vẻ mặt của Vũ Ba cuối cùng cũng trở nên bình thường.

Cửa nhà trưởng thôn đang mở, chúng tôi không cảm thấy xấu hổ cứ vậy đi thẳng vào, sau khi gõ cửa vài lần, nghe tiếng động trưởng thôn liền từ trong phòng đi ra.

"Sao mọi người không để đó, tôi sẽ cho người qua lấy, làm phiền các bạn rồi." Trưởng thôn rất nhiệt tình nhận lấy chén đũa từ chúng tôi. Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng tôi được mời vào nhà ngồi.

Tôi mặt dày nói: "Trưởng thôn, chúng ta đều đang đứng ngoài cửa, ngài không định mời chúng tôi vào nhà sao?"

Trưởng thôn cười thật thà nói: "Nhà chưa dọn dẹp, bừa bộn lắm, nên không dám mời mọi người vào. Để lần sau tôi nhất định sẽ mời mọi người vào uống trà. ”

Xem ra chiêu này không có tác dụng, đành phải đổi. Tôi đẩy nhẹ Lôi Chính Long, anh ta hiểu ý tôi liền hỏi: “Trưởng thôn, chuyện tối hôm qua, ngài nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.”

“Uh, tối hôm qua ...” Trưởng thôn nói, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

Tiểu Kiều tiếp tục: “Nếu ngài không nói, chúng tôi sẽ đi hỏi những người dân làng khác, tôi không tin bọn họ lại không chịu nói.” Nói xong, cô ấy quay người rời đi.

“Đừng!” Trưởng thôn túm lấy Tiểu Kiều, xấu hổ nói: "Cô không thể hỏi dân làng về điều này."

"Vậy thì ngài có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?". Xem ra cách này đã có hiệu quả.

“Vào đi!” Thôn trưởng thần bí kéo chúng tôi vào trong nhà, sau đó liền ló đầu ra nhìn xung quanh, xác nhận bên ngoài không có ai mới đóng cửa lại.

Hành động này của trưởng thôn ngay lập tức khơi dậy sự chú ý của tôi. Thận trọng như vậy, nhất định phải có tin tức quan trọng muốn nói cho chúng tôi.

Dưới sự thúc giục lặp đi lặp lại của Tiểu Kiều, trưởng thôn thở dài nói: "Thật đáng xấu hổ khi phải nói ra điều này! Trước đây trong làng không có phong tục như vậy. Đó là do một chuyện xảy ra hơn 20 năm trước đã gây ra vấn đề này. Tôi đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng mọi người vẫn chưa thể sửa được phong tục này".

“ Nói cụ thể thời gian đi. ”Tôi nghĩ ngay đến căn bệnh lạ mà Trí Quân đề cập, cũng trùng hợp với thời gian trưởng thôn nói.

Trưởng thôn gãi đầu nói: "Cậu đúng thật là biết hỏi. Tôi quên mất thời gian chính xác rồi. Dù sao cũng đã hơn 20 năm trôi qua. Lúc đó tôi vẫn còn là một cậu. Nhưng tôi có thể điều tra thêm, Các ngươi chờ một chút. ”Thôn trưởng xoay người vào nhà.

Lôi Chính Long nắm lấy tay ông ta, nói: "Dù gì trước tiên ngài cũng nên nói chuyện gì đã xảy ra, điều tra để sau cũng được, chúng tôi không vội đâu."

"À, vậy cũng được." trưởng thôn có chút thất vọng.

Tiểu Kiều thúc giục: "Bệnh lạ gì vậy? Tò mò quá, ngài mau nói đi".

"Nói ra thật đáng xấu hổ!" Thôn trưởng thần bí nói: "Mới hơn hai mươi năm trước, một tiểu cô nương ra ngoài kiếm tiền, kết quả lúc quay về lại mang một căn bệnh lạ về làng. Căn bệnh này đặc biệt kỳ lạ, lúc đầu không hề có biểu hiện gì, kết quả khi phát hiện ra thì nó đã lây nhiễm cho rất nhiều người, trị cách nào cũng không khỏi, những người mắc bệnh cứ vậy mà chết".

“ Có phải là sốt, tiêu chảy, nhức đầu, khó thở không? ”Tôi nói một số triệu chứng.

Trưởng làng nhìn tôi ngạc nhiên rồi gật đầu.

Chính là nó! Trong lòng tôi mừng thầm. Căn bệnh kỳ lạ này là AIDS. Khi mới đến Trung Quốc, nó lây lan qua đường bán máu và sử dụng ma túy vì mọi người không hiểu rõ về nó. Ở một số khu vực, đã từng có tiền lệ cả làng bị nhiễm bệnh.

Những lời tường thuật của trưởng làng đều có liên quan với lời kể của Trí Quân. Tiểu Kiều hỏi tiếp: “Có phải người đàn mang căn bệnh lạ về là họ Trí?”

Thôn trưởng sửng sốt, một hồi lâu mới hoàn hồn, liền kinh ngạc hỏi: “Làm sao cô biết?

Lôi Chính Long đắc thắng nói: "Chúng tôi là cảnh sát, chỉ cần chúng tôi muốn biết thì sẽ biết. Nói đi, có phải họ Trí không? Người phụ nữ kia về sau đã xảy ra chuyện gì?"

"Là họ Trí." Trưởng thôn bất lực nói: "Đây thật sự là căn bệnh lạ, rõ ràng cô ta là người bị đầu tiên, nhưng chỉ bị bệnh nhẹ, nhiều người đã chết nhưng cô ta vẫn còn sống, cuối cùng chúng tôi quyết định không cho cô ấy ăn, và sau đó ......"

Trưởng thôn giọng càng nói càng nhỏ, tất cả chúng tôi đều biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Tiểu Kiều tức giận hét lên: "Sao mọi người có thể làm như vậy? Có còn nhân tính không?"

"Bình tĩnh lại đii." Tôi giữ chặt Tiểu Kiều và nói: "Đừng hét nữa, đó không phải là lỗi của trưởng thôn, khi đó trưởng thôn mới chỉ là một đứa trẻ! ”

Lôi Chính Long cũng nói,“ Đó là quá khứ. Nếu là thời điểm hiện đại, trưởng thôn nhất định sẽ không để họ làm như vậy! ”

Tôi giơ ngón tay cái lên ủng hộ, Lôi Chính Long quả là kinh nghiệm phong phú. Trưởng thôn mặc dù không nói gì, nhưng ai nhìn vào cũng biết là ông ta đang rất vui.

Lôi Chính Long rèn sắt khi còn nóng liền hỏi: “Trưởng thôn, vậy hãy nói cho tôi biết, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

“Chuyện xảy ra vào đêm qua....” Vẻ mặt của trưởng thôn lại rối tung lên. "Thực ra, đó là di chứng từ căn bệnh lạ. Làng chúng tôi nghèo, nên không có thầy thuốc nào chịu đến. Một hôm, một vị đạo sĩ già tới đây và đề ra ý tưởng như vậy. Không ngờ cách đó lại thực sự hiệu quả. Lão đạo sĩ đó nói rằng phải làm như vậy trong bảy bảy bốn mươi chín năm, có như vậy làng Nhai Sơn của chúng tôi mới vĩnh viễn được bình yên "

Hóa ra là như vậy, tôi có chút không nói nên lời. Bản năng mách bảo tôi rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như lời trưởng thôn nói.

Lôi Chính Long tiếp tục hỏi: "Thi thể được đưa tới đây như thế nào? Về sau xử lý ra sao? Phá hủy, trộm xác đều là phạm pháp, mọi người có biết không?"

Thôn trưởng thận trọng nói: "Thi thể khi sử dụng xong sẽ được ném xuống hồ. Những thi thể này là một người môi giới bán, chúng tôi chỉ việc trả tiền, từ trước khi tôi lên làm trưởng thôn đã như vậy rồi nên đành chịu ”.

Tiểu Kiều đẩy Lôi Chính Long một cái rồi nói: “Anh cứ như đang lấy khẩu cung vậy, dù sao trưởng làng cũng không phải tù nhân mà.”

“A, thật xin lỗi, là do thói quen nghề nghiệp!” Lôi Chính Long áy náy xin lỗi.

"Ồ, không sao đâu". Trưởng thôn nói tên người trung gian môi giới kia chính là hai chị em đã chết trước đó, điều này nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Chúng tôi hỏi thêm một số câu hỏi khác, nhưng trưởng thôn luôn tỏ ra mơ hồ hoặc lảng tránh. Tôi nghĩ mình không thể hỏi thêm được gì nữa, vì vậy chúng tôi quyết định rời đi.

“Xin chờ một chút!” Trưởng thôn ngăn cản chúng tôi: “Vị đồng chí cảnh sát này tôi chưa từng thấy qua, sắc mặt không tốt lắm, không phải là bị bệnh rồi chứ".

Người trưởng thôn nói chính là Vũ Ba.