Tôi nhận thấy đôi mắt của Lý Y rất kỳ lạ, đó là một ánh mắt chán ghét sâu sắc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý Y thể hiện biểu cảm như vậy.
Người trong xe cũng nhìn thấy Lý Y, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi bước xuống, mặc một bộ đồ hàng hiệu có giá trị lớn. Đứng trước mặt Lý Y, anh ta hỏi: " Em đã ở đâu, sao mắt em lại đỏ như vậy, ai bắt nạt em?"
Lý Y hoàn toàn không thèm nhìn anh ta. Cô ấy càu nhàu lạnh lùng hừ mũi rồi đi thẳng về phía trước.
"Em vẫn còn giận à? Anh xin lỗi!"
Lý Y lờ đi rồi tiếp tục sải bước.
Người đàn ông trung niên mỉm cười ngượng ngùng, bắt tay tôi và nói: " Anh là bạn của Lý Y à? Đây là một vài món quà nhỏ tôi mang từ nước ngoài về. Xin hãy giúp đỡ cô ấy."
"Anh là...?" Tôi bối rối nhìn người đàn ông trung niên, đó có phải là bạn trai của Lý Y?
"À, tôi quên giới thiệu bản thân mình. Tôi là anh trai của Lý Y. Tôi tên Lý Hạo!" anh ta đưa tay về phía tôi.
"Tôi là Lưu Tiểu Thạch, một bác sĩ pháp y tại Sở cảnh sát quận Nam Thành." Hóa ra đó không phải là điều tôi nghĩ.
Sau nghe tôi tự giới thiệu vẻ mặt của Lý Hạo cứng đờ ngay lập tức. Sau khoảng nửa phút, anh ta thận trọng nói: "Lý Y không phạm tội gì cả, em ấy không gϊếŧ người. Đứa trẻ này là một người tốt, chỉ là hơi nóng nảy một chút, các anh ... "
Tôi ngắt lời Lý Y " Anh có thể yên tâm rằng cô ấy không phạm phải bất cứ tội gì, cảnh sát cần cô ấy hợp tác với chúng tôi trong một số công việc điều tra."
"Mà khoan, làm thế nào anh biết đó là vụ án phá xác?" Tôi cảnh giác.
Lý Hạo nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý đến chúng tôi. Anh ta hạ giọng, nói với giọng rất nhỏ: "Mọi người trong thành phố đều biết rằng cảnh sát đang điều tra một vụ án phá xác, ngay cả kẻ ngốc ngoài đường cũng biết. Lý Y biết điều gì sao? Liệu việc này có nguy hiểm? "
Bề ngoài anh chàng này trông rất hiền lành, nhưng bản chất đã được bộc lộ qua một vài từ. Anh ta là một doanh nhân, có vẻ rất thông minh mối quan hệ rộng. Tôi không thích loại người này liền nói một cách cứng rắn: " Đây là việc của cảnh sát anh không cần phải biết."
Tôi thấy Tiểu Kiều, bọn họ đã đi xa, vừa đuổi kịp hai người họ, Lý Hạo đã tóm lấy tôi. "Nghe anh nói, tôi rất lo lắng cho Y Y. Anh có thể cho tôi đi cùng anh để gặp cô ấy không?"
Ký túc xá nữ không được phép cho nam giới vào, chứ đừng nói đến người đàn ông như Lý Hạo.
Thấy tôi hơi khó xử, Lý Hạo nhanh chóng giải thích: "Mối quan hệ của tôi với Y Y thực sự rất tốt. Trước khi ra nước ngoài, tôi đã có một chút nóng nảy với em ấy. Nếu anh để tôi đi lên, tôi sẽ giúp thuyết phục cô ấy hợp tác với anh, cô ấy rất nghe lời tôi. "
Tôi nghĩ Lý Hạo nói cũng có lý nên đã đồng ý. Theo Tiểu Kiều, chúng tôi đã vào ký túc xá của nữ.
Tiểu Kiều đang giúp Lý Y thay quần áo bên trong. Chúng tôi kiên nhẫn đợi ngoài cửa. Khi nghe Tiểu Kiều nói đã xong, chúng tôi liền đi vào. Tôi đi phía trước, Lý Hạo theo sau.
Ngay khi bước vào cửa, tôi đã thấy chiếc váy dính đầy máu vứt trên mặt đất, tôi nhặt nó lên. "Chiếc váy này cũng là một bằng chứng rất quan trọng. Tôi có thể lấy nó không?" Tôi hỏi như thường lệ, ngay cả khi cô ấy không đồng ý, tôi phải lấy lại để kiểm tra.
"Nếu anh thích, tôi cũng không muốn nhìn thấy chiếc váy này nữa!" Tiểu Kiều thấp giọng.
Tôi không thể chờ đợi bèn hỏi: "Lý Y, tôi biết em là một cô gái tốt. Bây giờ thời gian rất eo hẹp, em hãy nói những gì em biết."
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Đừng hỏi tôi nữa! Tôi không nghe gì cả." Lý Y bịt tai bằng cả hai tay và lắc đầu không ngừng.
"Y Y, đừng làm vậy!" Lý Hạo an ủi em gái mình.
Khi Lý Y nhìn thấy Lý Hạo, cô ấy sững sờ. Sau vài giây, phản ứng trở nên dữ dội hơn gần như gầm gừ hét lên: "Ai cho anh vào, anh đi ra ngoài cho tôi, anh không được ở đây!"
Cả Tiểu Kiều và tôi đều ngạc nhiên. Đây không phải là thái thái độ mà em gái nên có với anh trai mình. Ngay cả khi kẻ thù gặp nhau cũng không đến mức này.
Lý Hạo muốn mở miệng để giải thích, nhưng Lý Y không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào cả. Cô ấy gào lên để đuổi Lý Hạo đi thật nhanh, mọi lời nói đều được thốt ra.
Tiểu Kiều rất ngạc nhiên, làm sao cô ấy có thể nói ra những điều như vậy với anh trai mình.
Lý Hạo đã rất xấu hổ, mỉm cười với chúng tôi rồi nói: " Là tôi dạy nó không tốt, làm cho hai người phải chê cười rồi!"
"Đi! Đi!" Lý Y hét lên với tất cả sức lực, hai má đỏ ửng, gân xanh trên cổ cô ấy cảm giác như sắp nổ tung, đôi mắt thì đỏ ngầu.
Tiếng hét này có thể làm rung chuyển cả một ngọn núi đương nhiên mọi người trong ký túc xá đều nghe thấy.
Mồ hôi chảy ra từ trán của Lý Hạo, anh ta hoảng loạn bước ra khỏi phòng của Lý Y. Tuy nhiên anh ta lại không hề tức giận, có thể thấy Lý Hạo sợ em gái mình bị tổn thương.
Ngay khi anh ta rời đi, Lý Y dường như gục ngã nằm trên giường thở hổn hển nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tôi tò mò, chuyện gì đã xảy ra với anh em bọn họ, nhưng đây là sự riêng tư tôi không có quyền để hỏi.
Với sự an ủi của Tiểu Kiều, cảm xúc của Lý Y cuối cùng cũng ổn định, nhưng cô ấy từ chối nói bất cứ điều gì.
Chúng tôi không có thời gian để ở bên Lý Y, mỗi phút giây trôi qua đều rất quý giá. An ủi cô ấy vài lời, Tiểu Kiều và tôi rời khỏi phòng.
Chuông ...
Điện thoại di động của Tiểu Kiều reo lên chỉ sau vài giây, cô gác máy. Nhìn vào khuôn mặt này, tôi biết đó không phải là tin tốt.
"Máu ở hiện trường đã được xác nhận, đó là của Lâm Hiểu Mạn!" Tiểu Kiều nói.
Lông mày tôi nhíu lại. Làm thế nào kẻ gϊếŧ người có thể chọn Lâm Hiểu Mạn? Tôi bối rối. Sự khác biệt giữa Lâm Hiểu Mạn và Điền Tiểu Khả không phải là một chút. Nếu được so sánh, đó là sự khác biệt giữa chuối và kiwi. Có một vấn đề quan trọng hơn, tôi cần tìm hiểu tại sao kẻ gϊếŧ người lại ra tay nhanh đến vậy.
Tiểu Kiều vỗ vào đầu tôi. "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Cô có nghĩ đây là sự tình cờ, ngay khi Lâm Hiểu Mạn bị cảnh sát điều tra, kẻ gϊếŧ người đã tiếp cận cô ấy. Đây có phải là sự trùng hợp không?" Tôi nói câu hỏi trong lòng.
"Có lẽ đó là một sự trùng hợp."
"Sao tôi thấy cô giải thích cũng như không vậy!"
Tiểu Kiều đảo mắt lườm tôi, "Vậy anh thử giải thích đii."
"Tôi nghĩ kẻ gϊếŧ người phải biết rằng chúng ta đã điều tra Lâm Hiểu Mạn. Về lý do tại sao hắn lại chọn Lâm Hiểu Mạn, có thể đó là một sự khıêυ khí©h với cảnh sát, hoặc có thể còn có mục đích khác." tôi thấy hành động của kẻ gϊếŧ người không giống phong cách của hắn, có một chút gì đó hơi vội vàng.
"Anh nghĩ một đồng nghiệp đã rò rỉ tin tức?" Tiểu Kiều không vui. Nhưng tôi đã không chú ý, và tiếp tục: "không loại trừ khả năng này, có thể kẻ gϊếŧ người là ..."
"Anh không được phép nói điều đó!" Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào tôi bằng một đôi mắt tức giận .
Tôi ngay lập tức nhận ra mình đã sai, tôi là một người mới đến không bao lâu, các đồng nghiệp, họ đều là những người tiền nhiệm của tôi. "Ừmm ... tôi sai rồi, cô đừng bận tâm."
"Hừ! Nếu anh dám nói như vậy nữa, hãy xem cách tôi xử lý anh."
Mặc dù không nói gì nữa, nhưng những nghi ngờ của tôi vẫn còn. Trừ khi có một lời giải thích hợp lý hơn.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Tiểu Kiều quay đi, quên đi sự khó chịu vừa nãy, hỏi tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Tôi là một bác sĩ pháp y, Tiểu Kiều là một nhân viên văn thư, việc tìm kiếm người không phải là điểm mạnh của chúng tôi. Lúc này, tôi cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn, có nhiều điều phải suy nghĩ, vụ án thực sự quá phức tạp, phức tạp hơn bất kỳ vụ án nào tôi từng thấy. Tôi đề nghị: "Chúng ta hãy quay lại đồn cảnh sát, tôi cần sự im lặng."
"Được rồi!" Tiểu Kiều đồng ý, mặc dù có chút thất vọng.
Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, Lý Hạo đang đứng đợi sẵn, anh ta vẫn chưa rời đi và đang đợi chúng tôi ở tầng dưới.
"Xin lỗi, vừa nãy làm anh chê cười rồii. Y Y hơi nổi loạn, nhưng chắc chắn là một cô gái tốt." Lý Hạo hoàn toàn thoát khỏi sự hoảng loạn khi nãy, một nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt anh ta. Trong hoàn cảnh như vậy, anh ta vẫn đang cố gắng giải thích cho em gái mình.
Tiểu Kiều nói: " Anh có thể yên tâm, chúng tôi thực sự không coi cô ấy là nghi phạm, chúng tôi chỉ nghĩ cô ấy có thể biết một số thông tin hữu ích cho cảnh sát để có thể bắt được nghi phạm."
Tôi không nói gì chỉ nhìn Lý Hạo. Là một người anh trai, việc quan tâm đến em gái là điều dễ hiểu, nhưng mối quan hệ giữa họ chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Uh, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Y Y. Bây giờ em ấy đang giận tôi, nhưng đó là tất cả về em gái tôi, nếu mọi người cần tôi ..."
Tôi trực tiếp ngắt lời Lý Hạo " Cứ thoải mái đi, chúng tôi sẽ tìm anh khi cần, hiện giờ chúng tôi vẫn còn một vài việc cần giải quyết."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã hiểu cho tôi, hai người đi đâu để tôi đưa mọi người đi." Lý Hạo chỉ vào xe của mình.
Tiểu Kiều nói: "Chúng tôi muốn quay trở lại đồn cảnh sát quận phía Nam, anh có tiện đường không?"
"Tất nhiên rồi, dĩ nhiên." Khuôn mặt của Lý Hạo mỉm cười như một bông hoa. Tôi nghĩ nụ cười này đang phản bội anh ấy.
Tiểu Kiều nhảy vào xe, không thể tìm ra lý do để từ chối vì vậy tôi phải đi theo cô ấy.
Xe của Lý Hạo rất sạch sẽ, gần như không tì vết. Rất ít xe của nam giới sạch như vậy. Những người quen sạch sẽ sẽ làm như vậy, nhưng nhìn Lý Hạo điểm nào cũng không giống người như vậy.
Sau khi lên xe, tôi không nói gì. Chiếc xe rời cổng trường, Tiểu Kiều tình cờ hỏi: "Trường đại học không cho phép lái xe hơi vào, làm sao anh vào được vậy?"
Lý Hạo mỉm cười: "Tôi là một giám đốc kinh doanh, khả năng của tôi là đối phó với mọi người. Bởi vì tôi thường đến gặp Y Y nên đã rất quen thuộc với bộ phận an ninh ở cửa, và họ cho tôi lái xe vào. Ngoài ra, cha một người bạn cũ của tôi là một nhân viên cũ ở đây. "
"Anh làm ở công ty nào ?" Tiểu Kiều không trả lời câu hỏi. Để không làm cho bầu không khí tốt lên, tôi hỏi.
Lý Hạo nói ra tên của một công ty, Hengda Trading( công ty thương mại Hengda), Tiểu Kiều và tôi cảnh giác, Lý Hạo và Điền Tiểu Khả thực sự là cùng một công ty!
Thấy chúng tôi không ai nói gì, Lý Hạo cảm thấy có gì đó bất thường, liền hỏi, "Có chuyện gì vậy, tại sao hai người lại đột ngột ngừng nói?"
"Anh có biết Điền Tiểu Khả?" Tôi hỏi.
Lý Hạo nghe thấy có gì đó không ổn, nở một nụ cười nghiêm túc nói: "Điền Tiểu Khả? Cái tên nghe có vẻ quen thuộc. Một thực tập sinh trong công ty của tôi hình như cũng tên này. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"
Tôi không thể thấy bất kỳ điều gì khác thường với biểu hiện của Lý Hạo. Sau khi nói chuyện với Tiểu Kiều một cách lặng lẽ, tôi quyết định nói với anh ta: "Tôi có thể nói với anh, nhưng anh phải giữ bí mật nếu thông tin bị rò rỉ anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
"Tôi thề, tôi sẽ không nói với ai, kể cả Y Y!" Lý Hạo rất nghiêm túc nói.
"Được rồi, để tôi nói cho anh biết, Điền Tiểu Khả chính là nạn nhân của vụ phá xác."
Lý Hạo đạp mạnh phanh sau đó hét lên vì ngạc nhiên: "Làm sao có thể, cô ấy vẫn ổn trước khi tôi đi công tác, tại sao cô ấy bị lại gϊếŧ? Điền Tiểu Khả là một cô gái rất tốt bụng."
Tôi chỉ muốn xem phản ứng của Lý Hạo, nó mãnh liệt hơn tôi nghĩ, nhưng nó hoàn hảo không còn gì để nghi ngờ nữa.
Tiểu Kiều nói: "Chúng tôi hiểu tâm trạng của anh. Nếu anh muốn giúp đồng nghiệp của mình, kẻ gϊếŧ người nên được bắt càng sớm càng tốt, hãy nói em gái của anh hợp tác với chúng tôi và bảo cô ấy nói những gì mình biết."
"Nhất định sẽ hợp tác, nhất định sẽ hợp tác!" Lý Hạo nói chắc chắn.
"Em gái anh có biết Điền Tiểu Khả không?" Tôi hỏi.
"Tôi không biết điều này. Y Y đã đến công ty của tôi họ có thể đã gặp nhau." Lý Hạo không chắc chắn.
"Có một tòa nhà cũ trong trường đại học, anh có biết nơi này không?"
"Tôi chỉ biết nó đã bị bỏ hoang trong nhiều năm."
Lý Hạo trả lời câu hỏi một cách chân thành, chiếc xe đã đến đồn cảnh sát quận Nam Thành.