Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp

#hosophapy

#linhlinh

"Haha, ngươi cũng biết vi phạm quy định sẽ có kết cục gì mà." Trong bóng tối truyền đến tiếng cười vô cảm của một người phụ nữ.

Kẻ sát nhân bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, không chút kiêu ngạo điên cuồng trước đó, hắn quỳ trên mặt đất cầu xin lòng thương xót.

Giọng nói này quá quen thuộc, tôi sẽ không bao giờ quên được. Đúng vậy, đây là giọng bạn gái cũ của tôi, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có người khác?" Lôi Chính Long quay lưng về phía tôi không nhìn thấy gì nên khá lo lắng.

"Hãy cho tôi một cơ hội khác. Tôi đã làm nhiều việc cho tổ chức, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến tổ chức tương lai." Đối phương là nữ nhân, vậy mà tên sát nhân không dám chống lại, còn làm ra tư thế muốn chạy trốn.

"Haha, ngươi cho rằng mình chạy được ư? Quy định của tổ chức phải được chấp hành. Cái này là do ngươi tự chọn!"

" Không!Không!" kẻ sát nhân hét lên.

Tôi vẫn chưa kịp hồi phục sau cú sốc. Cô ấy thay đổi rất nhiều, từ tiếng cười có thể nhận ra được, đó là sự lạnh lùng, tàn nhẫn và hơi điên rồ. Nó không giống cô ấy chút nào, những gì xảy ra trong những ngày tháng mất tích đã khiến cô ấy thay đổi rất nhiều.

Bành!

Tôi nghe thấy âm thanh phá vỡ không gian, âm thanh rất trầm và thấp, giống như âm thanh lúc mở rượu vang đỏ.



Kẻ sát nhân run rẩy dữ dội, sau đó co giật vài cái rồi ngã xuống đất cùng với tiếng cười khúc khích trong miệng, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Tôi thấy một cây kim găm vào cổ kẻ sát nhân, chắc chắn là có độc.

Bạn gái cũ gϊếŧ người! Ngay trước mắt tôi!

Nhưng sự thật khó khăn trước mắt đã đánh tan sự tự tin cuối cùng của tôi, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.

"Tại sao? Tại sao?" Tôi điên cuồng hét lên: " Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao em bỏ đi mà không nói một lời? Hãy nói cho tôi biết những gì đã xảy ra trong thời gian em mất tích!"

Không ai trả lời câu hỏi của tôi, tôi biết cô ấy vẫn ở đó không rời đi, chỉ là đang ở một góc tối quan sát tôi.

"Em ra đi! Đây không phải là tác phong của em, em đã bảo tôi không bao giờ được lùi bước. Tôi đã làm được, tại sao em lại rút lui?" Dù tôi có hét lên như thế nào thì cũng không ai trả lời.

"Có chuyện gì vậy? Chết tiệt!" Lôi Chính Long lo lắng muốn chết vì anh ta không nhìn thấy tình hình như thế nào.

Sau những phút bế tắc, một tiếng thở dài vọng ra trong bóng tối :" Haizzz! Đã nhiều năm như vậy rồi, ta còn tưởng ngươi đã từ bỏ!''

"Rốt cuộc em cũng chịu lên tiếng!" tôi chế nhạo nói:" Từ bỏ? Lúc này? Em bảo tôi từ bỏ? Ngày mà em biến mất, em có biết tôi đã như nào không? Tôi đã tìm em suốt mấy năm nay em biết không?"

"Đương nhiên là có! Tôi rất cảm động!" Bạn gái cũ trả lời rất đơn giản. "Tôi xuất hiện chỉ để nói với anh, đừng đợi tôi nữa, Tiểu Kiều là một cô gái tốt, đừng làm cô ấy thất vọng. Tôi đi đây! Anh sẽ không còn hy vọng được gặp tôi nữa đâu!"

"Vậy mà tôi vẫn còn hy vọng." Nghe cô ấy nói vậy tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

"Haha, anh vẫn ngây thơ như vậy. Tôi khuyên anh đừng theo đuổi phong bì đen nữa, nếu không anh sẽ không phải là người duy nhất gặp rắc rối, anh không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với những gì đâu. Tạm biệt! Lưu Tiểu Thạch!"

"Em mau quay lại, quay lại!" Tôi tuyệt vọng hét lên, không có ai trả lời, cô ấy đã thực sự bỏ đi.

Khi bình tĩnh lại, Lôi Chính Long cố gắng an ủi tôi : "Trời ạ, đừng buồn nữa, một người phụ nữ như cô ta không đáng để cậu buồn. Tiểu Kiều tốt hơn cô ta gấp trăm vạn lần!"

Tôi không nói, cảm giác trong lòng thật kì quái, nặng nề, lại có chút nhẹ nhõm. Ngũ vị trần tạp, thật khó diễn tả thành lời.

Đã qua một hồi lâu, Lôi Chính Long mới nhớ ra liền hỏi:" Tên tiểu tử kia sao rồi? Đã chết chưa?"

"Chắc hắn chưa chết, nhưng sống còn không bằng chết." cơ thể thỉnh thoảng lên cơn co giật, đó chắc chắn là một phản ứng thần kinh. Rất đau đớn.

"Vậy chúng ta phải làm gì?" Lôi Chính Long lúc này mới phản ứng lại. "Làm thế nào để chúng ta thoát ra ngoài?"

Câu hỏi này thật khủng khϊếp mặc dù không rõ chúng tôi đang ở đâu, nhưng chắc chắn là rất xa, không dễ có người phát hiện, chỉ có thể hy vọng vào các đồng nghiệp của tôi.

Đến giờ đi làm chắc hẳn sẽ có người phát hiện chúng tôi mất tích, đợi đến khi đồng nghiệp kịp phản ứng hy vọng họ sẽ tìm thấy chúng tôi, nếu sớm thì phải hai ba ngày. Nếu vượt quá một tuần lễ...

Bị bỏ đói đến chết, lại bị treo trên cột điện gió hong khô, không cần nói cũng biết cảm giác như thế nào. Bất lực nhất là cả hai không làm gì được, chỉ biết cầu may, có người phát hiện ra tôi mất tích càng sớm càng tốt, sau đó sử dụng tốc độ nhanh nhất để tìm chúng tôi.

Cảm giác chờ đợi vô cùng khổ sở không biết chính xác thời gian, mỗi phút trôi qua đều dài vô cùng, chỉ có thể đếm thời gian bằng chính cảm xúc của mình.

Lôi Chính Long lúc đầu còn có thể trò chuyện với tôi vài câu, sau khoảng nửa ngày thì im bặt. Yên lặng được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng ngáy, tên này ngủ quên mất. Tôi phải ngưỡng mộ anh về điều này.

Thực ra lúc đó chúng tôi không bị mắc kẹt quá lâu, khoảng một ngày rưỡi sau, anh Ba dẫn theo một số người đã tìm chúng tôi.

Hóa ra chúng tôi bị nhốt trên tầng hai của tầng hầm tòa nhà từng do một phú ông xây dựng, nhưng vì vấn đề thiết kế, nó được coi như phòng tiện ích và chính Tiểu Kiều tìn ra được manh mối trong dữ liệu.



Tôi được bổ sung chút nước liền không vấn đề gì, Lôi Chính Long nghiêm trọng hơn, hắn bị trọng thương, máu khô dính vào quần áo nên phải lấy kéo cắt ra.

Điều tồi tệ nhất là kẻ sát nhân, khi anh Ba tới hắn đã sống dở chết dở, được đưa vào bệnh viện nhưng cũng không có cách nào cứu chữa. Tôi đã phân tích nhiều loại chất độc từ phi tiêu độc trên cổ anh ta, một số thành phần khá khó phát hiện.



Có một điều chắc chắn là anh ta phải cực kì đau đớn, trong chất độc này có axit formic. Nếu bạn muốn biết thứ này khủng khϊếp như thế nào, chỉ cần tìm một con kiến lửa và cho nó cắn. Một chút xíu thôi cũng cho bạn biết cảm giác thống khổ như thế nào.

Kẻ sát nhân đã phải nhận quả báo, hình phạt còn rất đáng sợ. Ít nhất trong một khoảng thời gian dài, tôi không nhìn thấy khả năng anh ta tỉnh lại.



Note: chữ trong kiểu như chú thích của tác na9, chị Ốc Sên cũng không hiểu lắm.

Sau hôm chúng tôi trở về, Đỗ Phàm cũng quay trở lại. Lôi Chính Long hỏi cô ấy đã làm gì nhưng Đỗ Phàm không nói gì. Tôi nghĩ cô ấy còn kì lạ hơn. Tuy nhiên dưới sự theo dõi của chúng tôi, cô ấy không biểu lộ thêm bất kỳ hành vi đặc biệt nào, hàng ngày vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng pháp y số 1. Lôi Chính Long và tôi không biết phải làm thế nào.

Thi thể của nữ tiếp viên trong phòng pháp y số 2 đã được đưa đi, chỉ còn lại Hoàng Lão Tam. Cũng khá bi thảm khi hắn bị như vậy.

Về phần Tiểu Hoa, Lôi Chính Long và tôi bất lực, mặc dù biết Trương Tiểu Hoa có liên quan đến vụ án, nhưng chúng tôi không có bằng chứng cũng không biết cô ấy đóng vai trò gì trong vụ án.

Lôi Chính Long ban đầu nói rằng nhất định sẽ tìm được Tiểu Hoa, nhưng sau một thời gian anh ta cũng từ bỏ.

Về sau chúng tôi còn thấy được một số điều rất kỳ lạ. Một bài hát tiếng anh xuất hiện rất nhiều lần, tôi đã nghe đi nghe lại nhưng không thể hiểu đó là gì.

Ngoài ra còn có một trạm lạ, có vẻ là trạm chia sẻ hình ảnh. Có hai ngôn ngữ là tiếng Trung và tiếng Anh, khung nền là màu đen, ngoài ra không có phát hiện nào khác. Lôi Chính Long vũng đang dùng nguồn lực của mình để điều tra, nhưng không có kết quả.

Về phần tôi và Tiểu Kiều, tình cảm cũng không tiến triển thêm gì, cả hai đều hiểu suy nghĩ của nhau, chúng tôi đang chờ đợi một cơ hội.

Sau khi vụ án tiếp viên hàng không được giải quyết, tôi đã có một thời gian dài nhàn rỗi, có lẽ là vì Tết Nguyên đán nên bọn tội phạm cũng đang chuẩn bị đón năm mới. Lôi Chính Long thì ngược lại trở nên bận rộn, bọn tội phạm cần mua đồ để đón năm mới, nên xảy ra rất nhiều vụ trộm cướp.

Vào một buổi sáng rất bình thường, tôi và Tiểu Kiều cùng nhau ăn sáng sau đó trở về phòng pháp y số 2 với tâm trạng rất vui vẻ.

Khi bước đến bàn làm việc của mình, tôi thấy một thứ khiến mình hóa đá ngay lập tức, một phong bì màu đen xuất hiện trên bàn làm việc của tôi.