Tiết Bồng húp một ngụm cháo, nuốt xuống rồi mới nói: “Tôi đã làm xong báo cáo kiểm nghiệm rồi, bên y pháp độc chất cũng đã có kết quả, lát nữa anh tìm ai đó sang mà lấy. Ngoài ra còn có một số phát hiện mới, hiện tại thì vẫn chưa có liên quan trực tiếp tới vụ án nhưng tôi cũng đã viết trong văn kiện đính kèm, các anh tự quyết định đi.”
Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Vất vả rồi.”
Tiết Bồng không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Lục Nghiễm nhìn cô chằm chằm giây lát rồi lại hỏi: “Lại thức cả đêm à? Mắt trông hơi đỏ.”
Tiết Bồng ngẩng nhanh đầu: “Hơi nóng tí thôi.”
“Ừm.” Yên lặng được vài giây, Lục Nghiễm lại hỏi: “Lúc này còn mơ thấy ác mộng không?”
Tiết Bồng không trả lời, cứ như là không nghe thấy.
Cả hai đều im lặng.
Lục Nghiễm không nói nữa, hai người cứ vậy im lặng ăn sáng.
Đến lúc đồ ăn trong mâm hết dần thì cũng từ từ bắt đầu có người bước vào nhà ăn, lúc này Tiết Bồng mới đặt cái mâm trống không trên quầy thức ăn thừa rồi ra khỏi bếp.
Mặt trời đã lên, chiếu rọi xuống bãi đất trống, trông hơi chói mắt, cũng kéo dài cả cái bóng trên đất.
Tiết Bồng khẽ cúi đầu, híp mắt lại, nhìn thấy một cái bóng dài ngoằn khác nhanh chóng bước theo bóng cô, đợi khi đến gần, cái bóng kia lại bước chậm lại, cứ như thế bước theo cô không nhanh không chậm, không cách xa cũng không tới gần.
Tiết Bồng ngừng bước, quay người ngẩng đầu nhìn Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm giải thích: “Anh đi lấy báo cáo với em.”
Tiết Bồng lại quay người, tiếp tục bước về trước.
Lục Nghiễm nhanh chóng đi ngang hàng với cô, lúc sắp vào toà thực nghiệm lại đột nhiên nói: “Phải rồi, lát nữa anh phải đến trại giam thẩm vấn lần nữa, lúc đó sẽ gặp Phương Tử Oánh.”
Tiết Bồng vô thức cau mày nhưng lại không nói gì, cảnh tượng trước đó trong mơ lại lững lờ trong đầu.
Lục Nghiễm lại hỏi: “Em có gì muốn hỏi cô ta không, anh có thể chuyển lời.”
Tiết Bồng đột nhiên khựng lại, nhìn anh chăm chăm với đôi mắt hơi ửng đỏ.
Lục Nghiễm cũng ngừng lại, yên lặng nhìn cô.
Tiết Bồng thở dài nói: “Vậy anh nói với cô ta, hôm qua tôi lại mơ thấy chị tôi rồi, mắt chị ấy cứ mở mãi, không chịu nhắm mắt, còn nắm lấy tôi hỏi sao Phương Tử Oánh lại gϊếŧ chị ấy.”
Lại là một khoảng lặng.
Tiết Bồng quay đầu đi, một lát sau lại nói: “Thôi bỏ đi, mấy chuyện không liên quan tới vụ án Trần Lăng thì đừng nói nữa.”
Cô lại đi tới trước mấy bước.
Lục Nghiễm nói với theo phía sau: “Anh sẽ tìm cơ hội. Đi thôi, đi lấy báo cáo với em trước.”
Trong lúc nói, Lục Nghiễm đã bước nhanh qua cô.
Tiết Bồng ngước mắt, đi chậm hơn anh một chút, tuy lên tiếng rất khẽ nhưng cũng đủ để Lục Nghiễm nghe thấy.
“Cảm ơn”.
Lúc Lục Nghiễm cầm mấy bản báo cáo về Chi đội Hình sự, Hứa Trăn đã ở đó.
Lục Nghiễm bảo Hứa Trăn cùng xem, đã có đủ cả ba món báo cáo khám nghiệm thi thể, kiểm nghiệm dấu vết và y pháp độc chất, chi tiết tường tận, hơn nữa phân tích giữa cả ba không hề mâu thuẫn.
Cũng có nghĩa là dù là kiểm nghiệm giám định ở phương diện nào thì đều cho rằng khả năng Trần Lăng tự sát là cao nhất.
Dựa trên báo cáo, Trần Lăng chết vì chèn ép phần cổ dẫn đến nghẹt thở cơ học, hung khí là sợi dây thừng phát hiện được ở hiện trường vụ án.
Phần mặt cô ta ứ máu đỏ tím, sưng tấy, dấu hiệu ở mặt, miệng và lỗ tai là rõ ràng nhất, mặt và kết mạc đều có đốm xuất huyết, hoen tử thi xuất hiện từ khá sớm nhưng lại lạnh đi khá chậm, có hiện tượng bài tiết không tự chủ.
Phía trong cơ thể thì nội tạng cũng có hiện tượng tụ máu thấy rõ, lá lách co rút, nhiều nơi như ngoài khoang miệng, yết hầu, khí quản, ruột dạ dày và lá phổi cũng đều có đốm xuất huyết, ngoài ra còn dãn phế quản.
Đa phần ở những người chết do treo cổ, điểm tập trung lực của dây thừng đều nằm ở trước cổ, từ khoảng giữa xương lưỡi đến xương sụn giáp trạng, thuộc kiểu chết do treo cổ điển hình.
Trần Lăng treo cổ trong tư thế nằm ngửa không thường gặp, rãnh treo trên cổ không giống với rãnh treo của tư thế treo cổ thông thường, hơn nữa rãnh treo ở mé trái cổ khá sâu, chứng tỏ khi treo cổ chết, đầu của Trần Lăng hơi lệch về bên trái.
Thời gian treo cổ của Trần Lăng khá dài, thời gian tử vong khoảng sau rạng sáng.
Thế nhưng theo lời khai của bốn nữ tù, lúc họ tháo dây thừng ra khỏi cổ Trần Lăng đã là thời điểm sáng sớm thức giấc, cũng có nghĩa là khoảng sáu giờ sáng.
Hơn nữa nếu hiện trường vụ án là do người khác siết chết rồi ngụy trang thành tự sát thì nạn nhân chắc chắn sẽ vũng vẫy dữ dội, trong quá trình chống trả, tay chân sẽ có tiếp xúc, ma sát rất nhiều với hung thủ, sẽ để lại rất nhiều vết thương.
Nhưng hiện trường vụ án lần này cực kỳ “sạch sẽ”, “gọn gàng”, không những không có dấu vết vật lộn mà ngoài vết nôn mửa trên sàn đã bị nữ tù Lý Đông Vân dọn dẹp thì các nơi khác đều không phát hiện dấu vết chà rửa.
Vả lại nếu là bị gϊếŧ, hung thủ không chỉ sẽ để lại một số vật chứng đại diện như tế bào da, mồ hôi trên người người chết, cũng sẽ lấy đi một số thứ trên người người chết.
Hơn nữa khi bị siết chết, dấu vết dây thừng để lại trên cổ thi thể thường sẽ không phải rãnh treo hình móng ngựa, để đánh nhanh thắng nhanh được trong thời gian ngắn, đa phần sẽ vòng hung khí một vòng, thậm chí là hai vòng, luôn để lại dấu thắt quấn quanh.
Dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi thì đã có thể loại trừ được khả năng bị gϊếŧ ngụy trang thành thắt cổ tự sát nhưng phía y pháp độc chất lại xét nghiệm ra được vụn và hạt nhỏ Quaalude còn sót lại trong cơ thể Trần Lăng và bốn nữ tù cùng phòng, trong phích nước nóng phòng số bảy và trong ly nước của các nữ tù, việc này rất đáng để suy xét.
Nếu chỉ phân tích mỗi điểm này thì chỉ có thể có hai khả năng, một là Trần Lăng lo rằng trong quá trình tự sát sẽ ảnh hưởng đến các nữ tù đang ngủ, để bảo đảm tự sát thành công nên đã cho Quaalude vào phích nước trước.
Sau khi dung nạp Quaalude, chưa đến hai mươi phút sau sẽ có triệu chứng buồn ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, vì thế một vài người có vấn đề về giấc ngủ sau khi thử qua Quaalude thì ít nhiều đều sẽ dựa dẫm vào loại thuốc này.
Nếu suy đoán này không sai thì cũng có thể tính ra được sai lệch thời gian.
Quaalude bắt đầu phát huy tác dụng hai mươi phút sau khi dung nạp, thời gian đi ngủ ở trại giam là mười giờ tối, thời gian bốn nữ tù trong ký túc xá sử dụng Quaalude chắc là trước mười giờ, thời gian tử vong của Trần Lăng lại là vừa qua rạng sáng, vậy thì thời gian cô ta dùng thuốc chắc chắn phải là sau mười một giờ bốn mươi.
Vấn đề là trong khoảng thời gian từ mười giờ đến mười một giờ bốn mươi Trần Lăng đã làm gì?
Chẳng lẽ chỉ nằm trên giường, yên lặng chờ các bạn tù khác chìm vào giấc ngủ sâu? Hay là biết là mình đã sắp rời xa nhân thế nên dùng hơn một tiếng đồng hồ này để làm gì khác?
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nhanh chóng lật lại báo cáo kiểm nghiệm dấu vết, nhất là phần liên quan đến dây thừng, kết hợp thêm với hình dạng rãnh treo trong báo cáo khám nghiệm tử thi rồi đối chiếu với nhau.
Với hiện trường vụ án như thế này, nhân viên kiểm nghiệm sẽ không tháo hoàn toàn nút thắt trên dây, thường sẽ cắt ở một nơi khác ngoài nút thắt, sau đó lại các sợi dây màu khác nối phần dây bị đứt lại, như thế mới có thể khiến nút thắt được duy trì nguyên trạng.
Thế nhưng trước khi các nữ tù báo cáo với cảnh sát trại giam thì đã tháo thòng lọng ra khỏi cổ Trần Lăng, phá hoại dấu vết ban đầu của thòng lọng và nút thắt.
Trong báo cáo, sau nhiều lần thử nghiệm, khoa kiểm nghiệm dấu vết đã liệt kê được các hình dáng dây treo thường dùng rồi đối chiếu với dấu vết trên dây thừng tại hiện trường.
Dây thừng được nối với cọc giường phía trên Trần Lăng, thắt nút đơn thông thường, hơn nữa để chắc hơn còn buộc thêm mấy vòng, siết rất chặt tay.
Hai đầu nút thắt đơn một bên rất ngắn, một bên giữ lại phần lớn của dây, tạo thêm một vòng thòng lọng đơn dùng để thòng vào cổ, điểm thú vị và khó nhằn nhất của cả sợi dây cũng nằm ở đây.
Sợi dây thừng thuộc loại dây HDPE, dây thừng chất liệu này thường có chất nilon được làm chắc thêm, có tính kháng axit và kiềm cao, sức chịu lực và kháng ma sát cũng rất mạnh.
Lúc kiểm tra thòng lọng, khoa kiểm nghiệm vết tích đã so sánh và cho rằng có khả năng cao đó là nút số 8 kép.
Lục Nghiễm nhìn thấy mấy chữ “nút số 8 kép” thì thoạt khựng lại, sau đó mới híp mắt.
Anh nhìn chăm chăm vào hàng chữ kia im lặng một lúc, đột nhiên lại hỏi: “Có dây không?”
Hứa Trăn đang xem báo cáo ngẩn người một lúc, lại nhìn thấy trang báo cáo Lục Nghiễm đang lật tới, nhanh chóng hiểu ý, lập tức đứng dậy đi tìm. Lúc Hứa Trăn cầm mấy sợi dây nilon đi tới, Phương Húc, Trương Xuân Dương và Lý Hiểu Mộng cũng đã tới.
Lúc này, Lục Nghiễm đang ngồi trước bàn làm việc, cầm một sợi dây nilon trong tay, sắc mặt nặng nề, ngón tay lại rất linh hoạt, hình như đang thắt nút dây.
Hứa Trăn đứng ở bên cạnh, nhìn theo hết sức nghiêm túc.
Cả ba người đưa mắt nhìn nhau, cùng bước tới vây quanh quan sát.
Lục Nghiễm thắt rất nhanh, chưa mất bao lâu đã thắt được ba kiểu thắt cơ bản khác nhau, sau đó lại so sánh với hình ảnh dây thừng trên báo cáo.
Trương Xuân Dương lên tiếng hỏi đầu tiên: “Đội trưởng Lục, có phải những nút thắt này sai ở đâu đó không?”
Lục Nghiễm ngước mắt giải thích: “Hiện tại khả năng cao là sợi dây mà Trần Lăng thắt cổ có nút thắt số 8 kép, chính là kiểu cậu cầm trên tay ấy. Cậu nhận xét xem thế nào?”
Trương Xuân Dương dùng sức kéo mấy cái rồi nói: “Nếu mà để làm thòng lọng thì vẫn rất dễ nới lỏng được nhưng cái nút này hình như siết thì dễ hơn chứ tháo ra thì khó…”
Lục Nghiễm nói: “Điểm lợi lớn nhất của loại nút thắt này chính là dễ học, khó quên, khuyết điểm lớn nhất là sau khi chịu lực kéo xuống thì khó tháo ra được. Điều quan trọng nhất là thường thì nút thắt thế này hay gặp trong lúc cứu hộ, dùng để làm điểm móc của đai an toàn, không thường thấy trong đời sống hằng ngày, ngược lại thì lại thường thấy ở đội phòng cháy chữa cháy và đội cứu hộ.”
Phương Húc ngẩn người rồi tiếp: “Tôi nhớ là nữ tù tên Lê Mẫn cùng ký túc xá với Trần Lăng trước đây đã từng được huấn luyện cứu hộ. Cái đó có phải là do Lê Mẫn dạy cho Trần Lăng không?”
Nghe đến đây, Lý Hiểu Mộng đã mang lời khai của các nữ tù tới, lật vài trang rồi nói: “Trong lời khai cũng có nói, lúc đó người tháo nút thắt là Phương Tử Oánh và Lê Mẫn, nếu nút thắt này thật sự là Lê Mẫn chỉ cho Trần Lăng thắt thì cô ta chắc cũng sẽ biết cách mở.”
Vì Trần Lăng, Lê Mẫn và Phương Tử Oánh đều có tiếp xúc với dây thừng nên trên dây thừng nilon bị thắt thòng lọng cũng để lại ADN của cả ba, trong đó, dấu vết của Trần Lăng là xuất hiện nhiều nhất.
Nói cách khác thì nếu Lê Mẫn thắt thòng lọng trước rồi thòng vào cổ Trần Lăng đã ngủ say, mượn đó ngụy trang thành tự sát thì trên nút thắt sẽ không xuất hiện ADN của Trần Lăng.
Vì thế dựa theo tình hình hiện tại, khả năng lớn nhất là Trần Lăng đã tự mình thắt thòng lọng, Lê Mẫn và Phương Tử Oánh rất có thể chỉ có tiếp xúc trong thời gian ngắn với dây thừng khi tháo dây mà thôi, suy đoán này cũng khớp với lời khai của hai người họ.
Hứa Trăn lúc này mới hỏi: “Vấn đề là sao Lê Mẫn lại chỉ cho Trần Lăng thắt cái này? Động cơ là gì?”
Trương Xuân Dương: “Ý cậu là có khả năng Lê Mẫn đã xúi giục Trần Lăng hả?”
Hứa Trăn: “Không hề phát hiện bất cứ dấu vết tự sát nào khác trên thi thể của Trần Lăng, nói cách khác thì đây là lần đầu tiên Trần Lăng tự sát. Lần đầu tự sát đã chọn cách thức nằm ngửa hiếm gặp như thế này để treo cổ, còn thắt cả nút thắt số 8 ngược khó mở, thậm chí còn bỏ Quaalude vào phích nước dùng chung trong phòng ký túc xá. Nhìn cách sắp xếp thì xem ra Trần Lăng có vẻ là người cẩn thận, bỏ rất nhiều công sức trước khi tự sát. Vậy thì trong lúc chuẩn bị những thứ này liệu có ai nhận ra ý định tự sát của cô ta rồi xúi giục thêm không?”
Câu nói vừa ra khỏi miệng, không chỉ cả bọn Trương Xuân Dương mà đến Lục Nghiễm cũng bất ngờ nhìn về phía Hứa Trăn, đây là lần đầu tiên từ lúc vào Chi đội Hình sự, Lục Nghiễm nghe thấy Hứa Trăn nói nhiều đến thế.
Ngoài Lục Nghiễm, Hứa Trăn cũng là người đến văn phòng Cục thành phố sớm nhất hôm nay, vừa đến lại còn cùng nghiên cứu tình tiết án với Lục Nghiễm, cả buổi đều rất yên lặng, không hề thừa cơ thể hiện mình hay vội lên tiếng về nút thắt mà mãi đến sau khi nghiên cứu xong vụ án rồi lại suy nghĩ cân nhắc kỹ càng mới thể hiện ý kiến lần đầu.
Nhìn tính cách thì Hứa Trăn thuộc kiểu ít nói và thiên về suy nghĩ, Trương Xuân Dương thì lại mồm nhanh hơn não, Lý Hiểu Mộng thì hay tò mò nhưng có vài chuyện rất nhạy bén, Phương Húc thì lại là keo dính trong bốn người, cũng là người trung gian kết nối hai kiểu người có tính cách khác biệt là Hứa Trăn và Trương Xuân Dương.
Thế nhưng nếu cho mỗi người một điểm ấn tượng thì người có số điểm cao nhất trong lòng Lục Nghiễm hiện giờ lại là Hứa Trăn.
Lục Nghiễm lờ mờ nhận xét về tính cách và phong cách hành động của mọi người, trong lòng đã có tính toán, ngoài mặt lại vẫn cứ bình thản, chỉ tiếp tục bàn về vụ án: “Chuyện xúi giục thì hiện tại vẫn chưa có chứng cứ nào chứng minh được.”
Phương Húc tiếp: “Vẫn còn một nghi vấn nữa chính là Quaalude trong nước rốt cuộc là Trần Lăng cho vào hay là ai khác. Phích nước là vật sử dụng chung, bên trên có dấu vân tay của cả năm người, hoàn toàn không thể chứng minh được người bỏ thuốc là ai.”
Lý Hiểu Mộng tiếp tục lật hồ sơ, nhanh chóng tìm thấy đoạn có Quaalude: “Về phần vật chứng thì đã tìm được nửa túi Quaalude trong đồ dùng cá nhân của Lý Đông Vân, tuy không phát hiện ra Quaalude trong số đồ dùng của Trần Lăng nhưng lại phát hiện ra một lọ thuốc rỗng, cũng đã xét nghiệm ra được một lượng nhỏ Quaalude còn sót lại. Nhưng trên lọ thuốc chỉ có dấu vân tay của mỗi mình Trần Lăng mà trên túi đựng Quaalude của Lý Đông Vân lại có dấu vân tay của hai người.”
Trương Xuân Dương hỏi: “Vậy còn một người nữa là ai? Trần Lăng hả?”
Lý Hiểu Mộng: “Không phải Trần Lăng, cũng không phải của ba nữ tù còn lại.”
Vừa dứt lời, cả phòng làm việc lại im lặng mấy giây.
Tiếp đó Trương Xuân Dương là người lên tiếng đầu tiên: “Vậy thì người này chắc là người đưa Quaalude cho Lý Đông Vân, sau đó Lý Đông Vân đưa phân nửa số thuốc trong túi cho Trần Lăng, Trần Lăng lại bỏ thuốc vào lọ thuốc.”
“Lý Đông Vân cung cấp Quaalude, Lê Mẫn chỉ cô ta thắt thòng lọng…” Phương Húc tiếp lời: “Nói như vậy thì Lý Đông Vân và Lê Mẫn là nghi phạm kết hợp gây án.”
Lục Nghiễm cụp mắt, nhịp nhịp ngón tay xuống bàn.
Lúc tất cả mọi người đều đang nhìn về phía anh, Lục Nghiễm đột nhiên lên tiếng: “Có phải kết hợp gây án hay không còn phải chờ chứng minh nhưng có một chuyện có thể chắc chắn, mấy người này đều là người biết chuyện.”
Trương Xuân Dương: “Cụ thể là thế nào?”
Lục Nghiễm: “Sau khi xảy ra vụ án, người đầu tiên dọn dẹp sàn nhà là Lý Đông Vân. Sao cô ta lại làm như thế?”
Phương Húc bừng tỉnh ngộ: “Ý anh là vì Quaalude là của cô ta nên cô ta lo rằng phía trại giam sẽ xét nghiệm ra từ trong đống nôn mửa nên đã lập tức dọn dẹp sàn nhà. Hơn nữa còn mượn cớ dọn dẹp mà phá hoại hiện trường vụ án, đã có chuyện tương tự xảy ra trong trại giam. Còn nữa, nước trong phích và ly đã được uống sạch, Lý Đông Vân sẽ vô thức cho là đã hết chuyện. Nhưng cô ta không biết rằng dù nước bên trong đã khô hết cũng vẫn có thể xét nghiệm ra được.”
Lục Nghiễm gật đầu, lại nhắc đến điểm thứ hai: “Còn trong trường hợp nào khác mà ai đó sẽ chỉ cho người khác thắt nút thắt không thường dùng này? Trần Lăng muốn học nút thắt này là vì nó dễ siết chặt, thích hợp điểm nối mà lại khó tháo. Lê Mẫn đã chỉ cô ta, nhất định cũng biết được nhưng đặc điểm này phù hợp với yêu cầu của Trần Lăng. Sau khi vụ án xảy ra, tuy Phương Tử Oánh cũng thử tháo nút thắt nhưng cô ta hoàn toàn không biết cách tháo nút thắt như thế này, vì thế cuối cùng thì Lê Mẫn vẫn là người đã tháo nút thắt.”
Suy đoán này hoàn toàn khớp với logic, những người còn lại đều gật gù đồng ý.
Lục Nghiễm lại hỏi một câu hỏi khác: “Sau đó Phương Tử Oánh đã làm gì?”
Trương Xuân Dương nói: “Hồi sức tim phổi cho Trần Lăng, định cứu người.”
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi, Quý Đông Duẫn quả thật đã tìm được vết ấn hồi sức tim phổi trên khoang ngực Trần Lăng.
Lục Nghiễm như khẽ cười: “Nghi vấn nằm ở đây: Báo cáo của khoa kiểm nghiệm vết tích đã viết rất rõ, so sánh dấu tay trên mặt Phương Tử Oánh và bàn tay của Trần Lăng là hoàn toàn trùng khớp. Nói cách khác thì Phương Tử Oánh đã ăn một cái tát của Trần Lăng. Đúng ra cô ta phải ghim gút trong lòng mới đúng, sao lại có thể là người đầu tiên nghĩ đến chuyện cấp cứu sau khi Trần Lăng chết chứ không phải là người thân với Trần Lăng hơn như Lê Mẫn và Lý Đông Vân?”