Chương 15: Vụ án 2 Chocolate đoạt mệnh

Chương 15

Tống Văn đón xe về đến nhà đã là tám giờ tối, đèn trong tiểu khu đều mở lên, khắp nơi là một vùng ngân hà xán lạn, anh thuận đường nhỏ đi xuống lầu dưới, vừa ngẩng đầu, phát hiện nhà mình sáng đèn. Tống Văn không quá bất ngờ, lên lầu, mở cửa phòng ra liền thấy mẹ mình ở trong phòng khách cầm chổi lau sàn nhà đang kéo qua kéo lại mà lau.

Tống Văn một bên vừa đổi giày vừa nói: "Mẹ, sao mẹ bỗng nhiên đến? Cũng không gọi điện thoại báo sớm cho con một chút?"

Tống phu nhân nhấc mắt: "Làm sao, tôi đến nhà con trai của tôi còn phải trước tiên xin cái báo cáo hay sao?" Vì để đột nhiên tập kích, bà còn chuyên môn lấy một cái chìa khoá ở chỗ này của Tống Văn.

Đối xử với mẹ mình tuyệt đối không thể dùng bộ dạng đối xử với thuộc hạ kia, Tống Văn trong ngày thường nghiêm túc thận trọng lúc này lộ ra một nụ cười khách sáo mà tiêu chuẩn: "Chỗ nào nói, con đây không phải là muốn đi đón người à?" Nói chuyện, anh liền hữu hảo nhận lấy cây lau sàn nhà, "Để con làm đi."

Tống phu nhân hừ một tiếng, ngồi ở trên ghế salông, vẫn như cũ có chút không vui vẻ. Bà bản danh gọi là Lý Loan Phương, năm nay năm mươi tám tuổi, từ lúc năm mươi năm sau khi về hưu ở bệnh viện, vẫn luôn ôm giấc mông được ôm cháu nội, đến lúc này một lần đợi là đợi ba năm, Tống Văn vẫn không có tin tức gì, gấp đến độ bà muốn dậm chân.

Tống Văn biết tại sao mẹ mình lại muốn đến tập kích, tật xấu này là do cùng cha anh học qua hình sự trinh sát, nhất định muốn tận mắt chứng kiến một chút hiện trường vụ án, không bỏ qua một manh mối nào. Anh biết đến mẹ hi vọng phát hiện cái gì, tỷ như trên giường có sợi tóc dài nha, kính trong quầy mỹ phẩm a. Bây giờ nhìn biểu tình của bà để phán đoán, kết quả lần này giống nhau khiến người ta rât thất vọng.

Lau xong sàn, Tống Văn sửa sang lại đống chân dung trên bàn, bút chì còn có atlas: "Mẹ đã ăn cơm tối chưa?Có cần con đặt cơm cho người không?"

Tống phu nhân một bộ dáng không thấy ngon miệng : "Trên đường tới đây đã ăn rồi." Sau đó giống nhue nghĩ tới điều gì giương mắt hỏi Tống Văn, "Con làm sao đêm nay không ở nhà ăn cơm?"

Tống Văn thành thật trả lời: "Con tìm đồng nghiệp đi ăn cơm."

"Nam hay nữ ?" Tống phu nhân ánh mắt sáng lên, sát vào anh ngửi một cái, "Còn uống rượu?"

"Một chút chút rượu vang." Tống Văn trốn về sau, "Đương nhiên là nam..."

"Còn tưởng rằng anh sẽ nói tìm nữ đồng nghiệp ăn cơm chứ, cùng đồng nghiệp nam ăn cơm anh uống cái gì rượu vang a?" Lão thái thái oán trách một câu, Tống Văn liền thấy bên trong ánh mắt bà có chút ngọn lửa bát quái nhỏ bị dập tắt.

"Mẹ, con mới vừa kết thúc một vụ án, một người phụ nữ đem chồng cô ta phân thây, bởi vậy có thể thấy được, hôn nhân quá nguy hiểm." Tống Văn nhìn Tống phu nhân, nỗ lực làm cho bà bỏ đi nỗi kích động tìm con dâu.

Tống phu nhân nhìn anh: "Ra cửa còn có thể bị xe đυ.ng chết, vậy anh sẽ không rời nhà nữa sao? Trong bệnh viện mỗi ngày đều có người chết, vậy anh sẽ không đi bệnh viện nữa sao ?"

Tống Văn nhất thời nghẹn lại, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu thu dọn đồ đạc.

Tống phu nhân không chịu ngồi yên, ở trên ghế sô pha còn ngồi chưa nóng, liền đứng dậy đối Tống Văn nói: "Anh đi ra cho tôi, bẩn như này, còn ra cái thể thống gì hả?"

Tống Văn biểu thị kháng nghị: "Nơi nào bẩn chứ? Con buổi chiều mới vừa tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng mới đổi."

Tống phu nhân chỉ ống quần anh nói: "Sạch sẽ cái rắm, còn có đầy lông chó đây này, cái đen đen kia là cái gì?"

Tống Văn: "..."

Bỗng nhiên càng muốn ăn lẩu thịt chó hơn.

Cuối cùng vẫn là cãi không nổi Tống phu nhân, Tống Văn ngoan ngoãn cởϊ qυầи, thay đổi một cái quần pyjamas ở nhà. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự khá là bất đắc dĩ buộc tốt cái quần, quay đầu lại hỏi Tống phu nhân đang hướng vào trong máy giặt nhét quần áo: "Mẹ, tại sao phải đặt cho con một cái nhũ danh như vậy?"

"Tiểu Lang sao?" Tống phu nhân ngẩng đầu nói: "Khi đó, ta và cha con đặt cho con cái tên có chữ Văn, lại sợ khiến tính tình của con quá an tĩnh, liền lấy cho con một cái nhũ danh dã một chút, nghĩ tổng hợp một chút cho cân bằng, ai ngờ đến, lần này liền dã quá độ, khi đó ta và cha con đùa giỡn đều nói, con chỉ sợ chính là một con sói con ."

Tống Văn nhớ tới mẹ mình trước đây mỗi khi tức giận sẽ giơ chổi lên, liền mang cả họ tên lẫn nhũ danh ra gọi anh là Tống Tiểu Lang, đuổi theo anh chạy khắp cả nhà.

Tống phu nhân nhìn anh không nói lời nào, nhấc lông mày hỏi anh: "Làm sao, ngại không êm tai?"

Tống Văn chê cười nói: "Làm gì có a, đặc biệt có phẩm vị, lên người đặc biệt có trình độ."

———————————————————

Đại học thành phố Nam thành ở khắp cả thành thị mặt đông, nơi này trước đây hoang vắng, mấy trường đại học ở đây vai sóng vai mọc như rừng, không ngừng tràn vào những người thanh niên khiến nơi này như truyền dòng máu mới mẻ, chậm rãi biến thành một mảnh thành thị phồn hoa. Nửa đêm bên trong đại học Nam thành, cả mấy toà nhà giống như là ngủ say vậy, rốt cuộc không còn náo nhiệt như ban ngày.

Trong sân trường yên tĩnh cực kỳ, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe đến một hai tiếng mèo hoang kêu, sau đó biến mất ở trong bụi cỏ.

Bầu trờ vốn là tĩnh lặng, bỗng nhiên liền trải rộng dầy đặc tầng mây, mây gặp gió liền bắt đầu lăn lộn, giống như trong đó giấu cái vật gì đó còn sống, dữ tợn vậy.

Năm nay mùa hè giống như so với những năm khác đến có hơi sớm, tháng năm trời nắng liền có thể mặc áo đơn cũng không làm cho mọi cảm thấy lạnh. Nhưng bây giờ, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống rất nhiều, ánh trăng chiếu xuống, màu sắc âm lãnh chiếu vào trong sân trường, cuối cùng phóng tới những hành lang trên lầu ký túc xá nữ sinh, lưu lại hình bóng loang loang lỗ lỗ.

Trong yên tĩnh, cửa phòng ngủ 108 bỗng cọt kẹt một tiếng bị người mở ra, có một cái bóng người nhỏ gầy giãy dụa từ bên trong chạy ra, cô lảo đảo mà đi về phía trước, một loại mùi vị kỳ quái từ trong phòng ngủ nguyên bản bị bịt kín tung bay ra, cửa phía sau cô lung lay một chút, liền đóng lại.

Bóng người kia ở trong hành lang chạy vài bước liền thể lực không chống đỡ nổi mà ngã nhào trên đất, cô ngồi xổm ở cửa phòng 107, duỗi ra cánh tay vô lực, dùng móng tay gãi vào cửa gian phòng đó. Giống như có một đôi tay vô hình chặt chẽ giữ lại cổ họng của cô, trong miệng máu tươi lẫn vào nước bọt không có cách nào ức chế mà phun ra: "Cứu mạng... Cứu... Cứu tôi..." Cô muốn khàn cả giọng mà la lên, lại chỉ biến thành vài tiếng nghẹn ngào.

Trong phòng 107, Bạch Tiểu Tiểu bị thanh âm kia đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn, giường cách vách Đặng Giai cũng trở mình mở mắt ra.

Các cô phòng ngủ nguyên bản có bốn người, thế nhưng có một người được cử đi học nghiên cứu, chuyển sang ký túc xá của viện nghiên cứu sinh rồi, còn có một người gần đây xin nghỉ trở về nhà, chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng.

"Là âm thanh gì? Cậu nghe rõ không?" Bạch Tiểu Tiểu hỏi Đặng Giai.

"Đây không phải là mèo chứ?" Đặng Giai nghe được cũng không rõ ràng. Bên trong sân trường này, lúc đầu là một mảnh đất hoang, cái khác không nhiều, chính là nhiều sâu, nhiều mèo, có vài con mèo sắp thành tinh, buổi tối còn có thể víu cửa.

"Tớ làm sao nghe thấy có người hô cứu mạng a, tớ không phải nằm mơ đi..." Bạch Tiểu Tiểu có chút nhát gan.

Trong phòng ngủ hai người lập tức yên tĩnh lại, các nàng nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không có tiếng kêu cứu, thế nhưng có một loại âm thanh ma sát cửa vẫn còn, âm thanh kia bên trong xen lẫn hô hấp trầm trọng, như là hít không ra khí giống nhau.

"Không phải là quỷ chứ..." Bạch Tiểu Tiểu muốn khóc lên, thường là trong trường thì sẽ lưu truyền đủ loại chuyện về quỷ. Chỗ này trong truyền thuyết tại thời cổ là dùng để đày người lưu vong, rất nhiều kẻ tù tội đến nơi này ngay tại chỗ liền bị chôn, lúc trước khởi công đào đất liền đào ra vô số xương trắng, đến bây giờ, một góc vườn trường còn gieo một mảnh rừng đào thật lớn, truyền thuyết là có thể đè ép những quỷ quái tà khí kia.

"Nói lăng nhăng gì đó! Để tớ đi xem xem." Thân là trưởng phòng, cũng là kẻ theo thuyết vô thần, Đặng Giai từ giường của mình đi xuống, "Tiểu Tiểu, giúp tớ mở đèn sáng lên." Vì phòng ngừa học sinh bọn họ nửa đêm thức đêm ảnh hưởng đến học tập, Nam thành đại học đến buổi tối mười hai giờ sẽ cưỡng chế tắt đèn, hiện tại coi như muốn mở đèn cũng mở không ra.

Tiểu Tiểu đem điện thoại di động biến thành đèn pin, chiếu vào cửa.

Đặng Giai giả làm lá gan kéo ra một cái khe nhỏ, dựa vào ánh trăng cùng ánh sáng phía sau có thể nhìn thấy trong bóng tối có một thân ảnh nằm nhoài trước cửa ký túc xá của các cô, cô vừa mở cửa, thì có cái nguyên một cái đồ vật ở trên cửa buông xuống, đập vào trên chân của cô, đó là một cái tay tái nhợt đang chảy máu!

Đặng Giai không khỏi phát ra một tiếng kêu sợ hãi, toàn bộ người trong tòa ký túc xá đều vì tiếng kêu sợ hãi này mà thức tỉnh. Cảnh tượng thê thảm ngoài cửa kia, sẽ trở thành ác mộng cả đời này cô không bao giờ quên được.

———————————————————

Tống Văn phát hiện, trước mắt là một cái hành lang âm u, anh đi về phía trước, dưới chân gập ghềnh trắc trở, bên ngoài là tiếng mưa rơi, xen lẫn tiếng sấm cùng chớp, tại cuối hành lang là một cái cửa sắt hơi hé mở, bên trong đèn sáng, lộ ra màu cam có chút ấm áp, anh có thể ngửi thấy được, trong cửa truyền đến một luồng mùi vị rất hôi thối, như là mùi thối của cá đã chết rất lâu bên trong chợ rau, hỗn tại mùi mốc bên trong tầng hầm cũ kỹ, làm người khác buồn nôn, không thể hô hấp, tại tầng hầm ngầm âm u này, như có thứ gì đó mục nát.

Tống Văn đứng ở cửa do dự, không biết có nên đi vào hay không, tay vừa đặt lên khoá cửa, không biết tại sao, cánh cửa thoạt nhìn không có chút phân lượng nào lại như thế không tiếng động mà mở ra.

Dựa vào ánh sáng trước mắt, anh đầu tiên là thấy được vết máu trên mặt đất, vết máu đỏ sậm khô cạn sền sệt, sau đó anh thấy được người nằm trên đất bên trong, không chỉ một người, những người kia cùng lúc thường anh thấy đều không giống nhau, đó là sẽ không động, sẽ không hô hấp, không có tim đập, thậm chí đã mục nát —— người chết.

Trong những thi thể này có một bộ thi thể nữ, có tóc thật dài, xuyên một bộ lụa mỏng màu trắng, thân thể mỹ lệ kia đã mục nát, chỉ có giòi bọ làm bạn.

Nếu như là lúc thường, Tống Văn nhìn thấy cảnh tượng như thế này đôi mắt cũng sẽ không chớp mắt một chút, nhưng thời điểm ở trong mơ, lại phát ra sợ hãi từ nội tâm hoàn toàn không bị sinh lý khống chế.

Tống Văn cảm thấy từ lòng bàn chân bắt đầu lạnh cả người, mồ hôi lạnh đang không tuôn ra, nơi cổ giống như bị một đôi tay chặt chẽ chặn lại, muốn gọi lại kêu không được. Bên tai của anh giống như có ngàn vạn quỷ quái đang kêu to,trong nháy mắt đó, đem linh hồn của anh cũng phải túm vào trong địa ngục.

Tại bên trong cảm giác cực kì thống khổ, có một âm thanh lanh lảnh muốn đem anh kéo ra, sau đó Tống Văn phản ứng lại, đó là tiếng chuông điện thoại di động của anh.

Là một cú điện thoại, đánh gãy giấc mộng của anh.

Tống Văn mở đôi mắt, miệng lớn mà thở dốc, anh cảm thấy được trái tim trong l*иg ngực đang đập rất nhanh, rõ ràng đã đến mùa hè, nhưng toàn thân lại phát lạnh, cảnh tượng trong mộng cảnh tượng, nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy ánh đèn màu cam kia còn có máu trên mặt đất, giấc mộng này anh không ngừng mơ tới không chỉ một lần, cảnh tượng ngày đó nhìn thấy cứ luôn ở trong mơ tái diễn, thế nhưng cơ hồ mỗi một lần, đều dừng đoạn ở này.

Điện thoại di động vang lên vài tiếng anh mới nhấn nút nhận cuộc gọi, Tống Văn hỏi một tiếng: "Ai vậy?"

Đầu kia điện thoại di động là phụ trách tiếp cảnh trực ban tiểu Vương, âm thanh rất cấp thiết, giống như pháo liên châu mà hồi báo: "Tống đội, bên này xảy ra vấn đề rồi, Cố cục kêu anh tới phụ trách, vị trí cụ thể là..."

Tống Văn cảm giác mình vẫn đang bị vây ở trong ác mộng, nỗ lực để cho mình thanh tỉnh, vỗ vỗ cái trán khàn cổ họng hỏi: "Vụ án gì, ở nơi nào?"

Tiểu Vương lúc này mới sửa lại một chút dòng suy nghĩ: "Là án mạng, ít nhất hai người, tử vong chính là sinh viên đại học, địa điểm là tại thành đông đại học Nam thành, ký túc xá nữ sinh."

"Cái gì gọi là ít nhất hai người?" Tống Văn bắt được từ mấu chốt.

"Ý tứ chính là còn có những người khác đang cấp cứu nữa."

"Nguyên nhân cái chết?"

"Hình như là trúng độc..."

Trường đại học, nhiều người trúng độc? Hai người tử vong? Cấp bậc này, tuyệt đối xem như là đại án, nghe xong mấy câu nói này, Tống Văn liền giật mình tỉnh toàn bộ rồi. Anh từ trên giường đi xuống, sau đó thấy được chính mình vẫn đang mặc quần pyjamas hình hoạt hình, lại giống như nhớ ra cái gì đó mắng một tiếng "Đệt!"

Đầu bên kia điện thoại di động, tiểu Vương sững sờ.

Tống Văn vội la lên: "Xin lỗi, chưa nói với cậu, giúp tôi thông báo cho Lục Tư Ngữ cùng Phó Lâm Giang đến hiện trường, lão Giả cùng Chu Hiểu ở cục cảnh sát đợi mệnh, phối hợp công tác, tôi lập tức đi tới."

Cúp điện thoại, anh từ trên giường bò xuống, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, rạng sáng 1h hơn , Tống Văn dùng nước lạnh đơn giản rửa mặt, sau đó anh xoay người lại bắt đầu cạch cạch gõ cửa phòng ngủ cho khách.

Tống phu nhân mắt buồn ngủ mông lung đi đến, mở cửa phòng hỏi: "Làm sao? Phải xuất cảnh sao?" Làm người nhà nhiều năm, bà đã sớm quen thuộc với việc này, hiện trường vụ án cùng phần tử tội phạm chưa bao giờ chọn thời gian cả.

Tống Văn gật gật đầu vội hỏi: "Mẹ, quần của con đâu?"

Tống phu nhân chỉ chỉ ban công: "Ngày hôm nay mới vừa sửa sang lại tủ quần áo, không phải đều giặt... Buổi tối phơi một hồi, sáng mai liền không sai biệt lắm đi làm."

Tống Văn nhìn ngoài cửa sổ một chút, trên ban công một loạt quần từ dài đến ngắn, giống như cờ vậy theo gió đêm lay động.

Phản ứng đầu tiên của anh là nhớ lại cảnh phục chính mình hồi lâu chưa mặc, sau đó nhớ tới lần trước lĩnh xong phần thưởng hàng năm liền bỏ ở cục thành phố. Tống Văn có chút khóc không ra nước mắt: "Tốt xấu gì cũng lưu lại cho con một cái a, bây giờ con mặc cái gì?"

"Vậy con đợi một chút." Tống phu nhân trở về phòng, vài giây sau lấy ra một cái quần màu sắc rực rỡ rộng rãi chín phần, là loại quần nhảy quảng trường kia, đưa cho Tống Văn: "Nếu không con trước tiên mặc tạm? Kiểu quần này không phân biệt nam nữ."

"..." Tống Văn ngại ngùng mà không giơ tay nhận lấy.

Tống phu nhân lại run run cái quần: "Cái này hay quần pyjamas, không có quần jean đâu, con chọn một cái đi."

Tống Văn hơi buồn bực, chính mình tốt xấu gì cũng là một đội trưởng đội cảnh sát anh tuấn tiêu sái nhất ngôn cửu đỉnh.

Xem Tống Văn bị làm khó dễ, Tống phu nhân bĩu môi một cái nói: "Ai bảo anh không tìm vợ, có người quản lý còn cần mẹ anh ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp anh giặt quần áo?"

Tống Văn phát hiện, đối với lời nói của mẫu thân đại nhân, tất cả đều có thể vòng tới đề tài tìm đối tượng, chỉ cần bà muốn.

Nửa đêm xuất cảnh, nhất định phải đúng lúc chạy đến hiện trường, Tống Văn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, lại nhìn một chút quần pỵamas của chính mình, cắn răng một cái đem cái quần trong tay bà nhận lấy, cởϊ qυầи pyjamas đổi, cái quần kia mặc lên, eo mông chặt, ống quần rộng, vốn là chín phần hiện tại biến thành bảy phần treo ở trên đùi.

Tống phu nhân nhắm mắt mà khen anh: "Thật thích hợp, hiện ra chân dài, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự."

Tống Văn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, khoác lên áo khoác, cầm thẻ cảnh sát nhét vào trong túi, quay người thay đổi giày du lịch đi ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời đen kịt, toàn bộ thành thị đều như đang ngủ say, lối đi bộ đừng nói là người, liền ngay cả quỷ ảnh đều không có một cái. Tống Văn mở ra phần mềm đón xe thử một phút không có xe đến, đơn giản quét một chiếc xe đạp một trực tiếp đạp đi. Hơn nửa đêm trên đường trống trải, anh đạp như điên một trận , sững sờ là đem xe đạp công cộng đạp ra tốc độ 70kmh. Sau hai mươi phút, Tống Văn hổn hà hổn hển đuổi đến trường đại học sư phạm Nam thành, thời điểm tiến vào cửa trường, nhân viên an ninh kia tưởng anh là học sinh, cư nhiên không hỏi một tiếng.

Tống Văn đạp đi vào, lại nghĩ chính mình không biết đường, liền quẹo trở về, hỏi bảo an ở cửa kia, nói: "Ký túc xá nữ sinh ở đâu?"

Nhân viên an ninh kia nhìn Tống Văn một chút, lại nhìn cái quần anh mặc một chút, có chút chần chờ.

Tống Văn biết đây là coi anh như biếи ŧɦái, móc thẻ cảnh sát ra, chứng minh sự thuần khiết của mìn: "Tôi là cảnh sát."

Nhân viên an ninh kia đối chiếu một chút bức ảnh của Tống Văn mới tin là thật, biết là vì sự tình ở ký túc xá nữ sinh: "Chuyện này chỗ tôi cũng thu được mệnh lệnh, tôi mang anh tới đó."

Đang nói chuyện, một chiếc xe cứu thương từ bên trong lái ra, bởi vì đêm khuya không có xe, nên không có mở còi báo động. Nhân viên an ninh kia nhìn xe cứu thương càng đi càng xa, lắc đầu thở dài nói: "Chuyện này thật thảm, quá thảm, tôi nghe nói xảy ra chuyện là học sinh học năm thứ tư đại học, không mấy tháng liền sẽ tốt nghiệp, lại chết ở chỗ này."

Đại học Nam thành là một khu nhà có tính tổng hợp, cho tới nay đã có ba mươi tám năm lịch sử, nơi này là trường đại học có học lực cao nhất Nam thành, toàn bộ trường học có hơn chín ngàn học sinh, chia làm tám viện, giáo viên hơn bảy trăm người.

Trong trường học nhiều người như vậy tụ tập ở cùng một chỗ, không có chuyện xảy ra là không thể, mỗi trường học hàng năm đều có tiêu chuẩn tử vong, đây là một không con số không được để lộ ra, nhảy lầu, tự sát, chỉ cần ở bên trong tiêu chuẩn, xử lý thích đáng không có gây nên xã hội hiệu ứng, sắp xếp cẩn thận gia thuộc không gây nên việc gì là được. Nếu như vượt quá tiêu chuẩn, lãnh đạo sẽ bị vấn trách. Đại học Nam thành vẫn luôn xem như là bình bình ổn ổn, nhưng sự việc này vừa xảy ra, chính là một chuyện lớn, loại sự kiện ác liệt như vậy, chỉ sợ sẽ lan đến không nhỏ.

Bảo an một đường mang theo Tống Văn đi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh, Tống Văn ngẩng đầu lên, liền thấy bên cửa sổ trên lầu có bóng người lay động, còn có thể cảm giác ánh mắt nhìn xuống, kết cấu toà nhà này cũng đơn giản, mặt âm là một dãy hành lang, mặt dương là mỗi cái gian phòng, phòng xảy ra chuyện ở lầu một, cách cửa toà nhà không xa. Lúc này quản lý ký túc xá đã ngoại lệ kéo công tắc nguồn điện, cả tòa tòa ký túc xá đèn đuốc sáng choang, mà vì bảo vệ hiện trường, phòng ngừa học sinh gây rối, hết thảy học sinh bị nghiêm cấm bằng lệnh nhất định phải ở trong phòng ký túc xá, không được ra ngoài, liền ngay cả cửa sổ cũng đều phải đóng lại.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, đại sự như vậy, tất nhiên sẽ kinh động hiệu trưởng, hết thảy quản lý có thể điều động cùng giáo viên đều bị kêu lên, có duy trì trật tự, có phụ trách động viên học sinh, những nữ sinh này nguyên bản đều như ở bên trong tháp ngà, nơi nào thấy qua loại chiến trận này. Bọn họ mang theo kinh hoảng, bất an, sợ sệt, còn có chút bát quái và hiếu kỳ, lúc này trên trang mạng của trường cùng một ít lớp đã vỡ tổ rồi, tất cả mọi người tại đối với chuyện đều có suy đoán.

Cả tòa nhà ký túc xá cũng đã bị lực lượng cảnh sát phong tỏa, dưới lầu ngừng mấy chiếc xe cảnh sát, trong đó có một chiếc là của Lâm Tu Nhiên, Tống Văn biết người của mình đã đến. Anh hướng hiện trường vụ án đi đến, có chuyện chính là phòng 108, tại cuối dãy hành lang này. Lúc này bên ngoài cửa đã bị đường cảnh giới màu vàng che. Trực ban cảnh sát hình sự, vật chứng còn có pháp y đều đến, thấy anh đi tới liền cùng anh chào hỏi.

Lâm Tu Nhiên đang đứng ở ngoài cửa, cậu đang muốn cùng Tống Văn thông báo một chút, cúi đầu xuống trước tiên thấy được quần của Tống Văn, bị phong cách này làm cho sợ hết hồn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm sao mặc đồ này đã tới rồi?"

Tống Văn cắn răng nói: "Mẹ tôi đem tất cả quần của tôi đều giặt rồi, mặc dù sao cũng hơn không mặc." Anh bỗng nghĩ tới Chu Dịch Ninh trước từng nói, đừng đem mình cùng đồng nghiệp bức quá chặt, ngày hôm nay mặc đồ này ngược lại là bình dị gần gũi ngoài ý muốn.

Lâm Tu Nhiên bị sắc hoa kia hấp dẫn đến không dời nổi mắt, "Tôi còn tưởng rằng anh tối lửa tắt đèn mà xuyên nhầm quần của bạn gái đấy."

"Vậy cô bạn gái này của tôi phẩm vị cũng đủ kém." Tống Văn khoát tay nói, "Chớ nói nhảm, mau nhìn xem vụ án."

Lâm Tu Nhiên lúc này mới chỉ ngồi ở trong hành lang, đang cùng hai vị cảnh sát trực ban hình sự nói chuyện với Bạch Tiểu Tiểu cùng Đặng Giai: "Hai người kia là người phát hiện, là người ở phòng bên cạnh ký túc xá của người chết, là các nàng gọi bảo an tới cùng với bác gái quản lý báo cảnh, tiếp cảnh thời gian là hơn một giờ buổi tối."

"Quá trình cụ thể là như thế nào?" Tống Văn nói chuyện hơi nhíu lông mày,anh nhìn thấy hai cô bé sắc mặt tái nhợt, khoác áo khoác, hiển nhiên là sợ đến nói không rõ.

"Các cô ấy ở phòng 107, có chuyện chính là phòng 108 cách vách, khi đó có tiếng người bị hại chạy tới cửa phòng bọn họ kêu cứu, đem các cô đánh thức. Bảo an mở cửa phòng ký túc xá, phát hiện ba người bị hại khác, trong đó hai người đã chết, một người hôn mê bất tỉnh, một người trúng độc không sâu, thần trí tỉnh táo, trước mắt hai người còn sống đều đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu."

Nói chuyện, Lâm Tu Nhiên vén lên dây phong toả màu vàng, đem Tống Văn dẫn vào phòng ngủ phía sau, cũng chính là chỗ đầu tiên phát sinh án mạng.