Trong màn đêm lạnh lẽo đó, tôi có thể nhìn thấy những hình thù kì dị ẩn hiện như một làn sương mỏng. Những hồn ma bóng trắng lập lòe di chuyển vật vờ trên đường ray, có hồn ma dùng 2 tay lê lết từng chút một thì phần thân dưới đã bị nghiền nát từ lúc nào chỉ còn lại ở dưới là phần ruột đứt đoạn.
Kinh dị hơn là có hồn ma bị mất đầu, y phải đưa 2 tay ra quờ quạng mần mò đường trước mặt. Khung cảnh trước mặt tôi phải nói là cực kì kinh tởm và quỷ dị, nếu như có một từ ngữ nào để diễn tả thì hiện tại tôi chỉ nghĩ được mỗi cụm từ: " Địa ngục trần gian ".
Tôi cố gồng mình nén lại nỗi sợ hãi rồi bước từng bước chậm rãi, vừa đi qua họ, tôi vừa cố gắng chú ý quan sát để tìm kiếm nạn nhân. Đã đến bước này mà còn sợ hãi quay về thì bao nhiêu công sức sẽ đổ xuống sông xuông bể hết.
Có lẽ trời không phụ công người, một hồn ma mặc bộ đồ đen ngồi co ro một góc trên thành ray đường sắt. Tôi đi qua đi lại người đó xem có giống nạn nhân trong video hay không, hồn ma ấy vẫn co ro vì lạnh lẽo, xung quanh y là một mùi tanh tưởi bốc lên khiến cổ họng tôi cảm thấy buồn nôn.
Lấy hết can đảm, tôi cúi xuống ngó vào mặt của hồn ma đó. Một cảm giác sợ hãi xen lẫn sự cảm thương dâng trào trong lòng tôi, đôi mắt của hồn ma đó sâu hoắm như đã bị đυ.c khoét từ trước. Tôi biết mình đã tìm đúng người nên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tôi biết cậu bị người khác sát hại...! Nói cho tôi nghe hung thủ là ai và hắn hiện giờ ở đâu...!
Hồn ma có vẻ nghe thấy được những lời tôi nói! Đôi tay y run run chỉ về phía con đường ray cùng với tiếng kêu ai oán:
- Ớ....Ớ....Ớ...!
- Cậu kêu thế tôi làm sao hiểu được! Cậu phải nói rõ ràng cho tôi nghe chứ? Cậu yên tâm, tôi là cảnh sát! Tôi có thể giải oan được cho cậu!
Tôi khẩn trương lên tiếng, hồn ma thanh niên trẻ run run há miệng ra để lộ chiếc lưỡi bị cắt cụt lủn. Giờ tôi đã hiểu vì sao mà y không thể nói cho tôi nghe, nạn nhân đã bị cắt lưỡi từ trước rồi.
Tôi gãi đầu tự trách bản thân mình, sao tôi có thể quên mất chi tiết nạn nhân bị khoét mắt và cắt lưỡi cơ chứ. Chẳng lẽ công sức đêm nay lại không nhận lại được gì hay sao? Rồi đôi mắt tôi lại lóe ra một tia hi vọng! Đúng rồi! Không nói được thì có thể viết mà:
- Cậu hãy viết ra không trung những gì cậu biết đi! Biết đâu tôi có thể suy luận được!
Hồn ma đưa ngón tay trỏ ra vẽ nghệch ngoạc những kí tự kì lạ, tôi căng mắt cố nhìn trong màn đêm xem rốt cuộc là y đang viết gì:
+ N.G.Ã.B.A.N.G.Ọ.C.H.Ồ.I
- Có phải hung thủ hiện tại đang ở ngã ba ngọc hồi?
Hồn ma gật đầu xác nhận, tôi mỉm cười vui mừng vì rốt cuộc đã tìm ra được một manh mối quan trọng. Rồi tôi khẩn trương hỏi y tiếp:
- Vậy hung thủ là nam hay nữ? Có đặc điểm nào nhận dị.....
- Cẩn thận nguy hiểm...!
Một tiếng hét vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, cổ áo tôi bị ai đó kéo giật lại cực mạnh đến mức muốn nghẹt thở....