Chương 38: Tìm kiếm không có kết quả

“A Thụy nói không sai, ít nhất cũng phải chạy nhiều trong thôn đó đến mức quen mặt, liên hệ theo vài người ủy thác của họ nữa, phải chứng minh rằng được rằng chúng ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.” Lần này tôi tán đồng với ý kiến của Tí Còi.

Biểu cảm trên mặt của Tí Còi còn đau khổ hơn lúc nãy nữa, rõ ràng là đang nghĩ tới việc “chạy nhiều thành quen mặt” trắc trở gian nan cỡ nào rồi.

Việc này giống như diễn viên quần chúng trong phim truyền hình, vừa không có cơ hội có thể nổi tiếng nhanh chóng, sau lưng cũng không có cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi vung tiền khắp nơi để mua danh, vậy thì chỉ có thể chịu cực để có thể trở nên quen mặt, ít nhất là để người ta khen ngợi một câu chuyên nghiệp, chịu khó.

“Anh Kỳ, anh có thể cho tôi họ tên đầy đủ không?” Tí Còi nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương tội nghiệp.

Tôi lắc đầu, “Chính là tôi nghe được vào lúc sáng nay, bọn họ có tất cả 3 người, hai nam một nữ, đều rất trẻ, trong đó có một người họ Lưu, một người họ Diệp.”

“Mấy thông tin này thì có ích gì chứ?” Tí Còi ngẩng đầu lên nhìn trời than vãn.

Tôi không quan tâm anh ấy nữa, tiếp tục xem hồ sơ vụ án “Bào thai ma quái Tết Nguyên Đán”, đến lúc tan làm thì tôi đã nghe hết tất cả các tập tin ghi âm, máy tính thì mở tập tin ghi hình từ camera giám sát mà văn phòng Thanh Diệp tập hợp lại, đang bị đứng hình ở giây cuối cùng.

Camera giám sát hơi mờ, nhưng có thể nhìn thấy Vu Mộng và Vương Phương Kiệt khoác tay nhau giống như một đôi vợ chồng thương yêu nhau như bình thường.

Ai mà đoán được, người đàn ông kia đã bị một hồn ma đầy xấu xa chiếm giữ thân xác chứ?

Vu Mộng đã chết, Vương Phương Kiệt mất tích, Tiêu Chính và bào thai ma quỷ cũng mất tích. Người của văn phòng Thanh Diệp đến cuối cùng vẫn chưa thể tìm ra được hai hồn ma và một người kia. Có khi nào bọn họ đang sống ở một góc nào đó của thế giới này hay không chứ? Hoặc là tôi từng đi lướt qua bọn họ...

“Lâm Kỳ, anh không sao chứ?” Quách Ngọc Khiết quơ quơ tay trước mặt tôi.

“Ồ, không sao.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Gã Béo và Tí Còi vẫn còn ở đây liền lên tiếng gọi “Thêm hai người nữa.”

“Lần này tôi đã hiểu ra tại sao văn phòng Thanh Diệp lại phải ghi lại nhiều tập tin ghi âm như vậy rồi? Bởi vì một thành viên trong số họ có thể nghe được âm thanh của ma quỷ trong tập tin ghi âm. Hơn nữa sếp của bọn họ lại là một tay đấm đánh bay ma quỷ, cũng thật sự khiến tôi kinh ngạc.”

“Cái gì?” Cả ba người đều chưa hiểu.

“Tôi nói, trong văn phòng Thanh Diệp tổng cộng có năm người.”

“Ồ, có tên luôn rồi sao?” Mắt của Tí Còi sáng lên.

“Không có.” Tôi chần chừ một lúc, “Có một người có thể tìm được.” Tôi lật hồ sơ qua mấy trang, giám đốc tiền nhiệm bộ phận nhà khách của khách sạn Tuấn Li – ông Trương Đông. Ông này đã từng liên hệ với Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Có tên, có họ, còn có cả đơn nơi làm việc, vậy thì dễ tìm rồi.

Quách Ngọc Khiết quay đầu nhìn hai người kia “Các anh có điều tra trên mạng chưa? Văn phòng này có công ăn việc làm thì hoặc là được người ta giới thiệu, hoặc là đăng quảng cáo. Nhưng công việc của họ, không thể đăng quảng cáo một cách chính thống, có thể đăng quảng cáo nhỏ trên mạng thôi phải không?”

Gã Béo than thở, “Đã điều tra từ lâu rồi, chẳng có gì cả.”

“Nhưng cô Vu Mộng liên hệ với họ thông qua mạng mà?” Tôi nhớ lại tập tin ghi âm mà mình nghe được.

“Có thể đã xóa mất rồi.” Gã Béo suy đoán.

Tí Còi đã gọi điện thoại cho sở cảnh sát, ngồi bên đó liên tục nói lời hay.

Việc này quả thật là đã làm phiền tới sở cảnh sát, đã nhờ họ điều tra một số người, tiếp theo đây có lẽ còn phải điều tra thêm nhiều người hơn nữa, may mà chúng ra làm việc tháo dỡ di dời, đã nói chuyện trước với ủy ban khu phố và sở cảnh sát, họ đều rất thông cảm, phối hợp công việc của chúng tôi.