Chương 36: Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán

Ngày 1 tháng 1 năm 2005, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.

Ngày 1 tháng 1 năm 2006, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.

Ngày 1 tháng 1 năm 2007, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường.

Ngày 1 tháng 1 năm 2008, chưa thể đặt được phòng 808 khách sạn Tuấn Li, xác nhận vào ngày ngày có một đôi vợ chồng vào ở, tiến hành đặt phòng khác trong khách sạn để giám sát.

Ngày 3 tháng 1 năm 2008, xác nhận đôi vợ chồng này không có gì bất thường.

Ngày 1 tháng 1 năm 2009, xác nhận phòng 809 khách sạn Tuấn Li không có gì bất thường, xác nhận loại bỏ nguy hiểm của phòng này, chấm dứt hành động giám sát.

“Lại chết nữa rồi, hơn nữa, chẳng có lấy một người thân nào để có thể hỏi.” Lần này tôi trực tiếp lật hồ sơ vụ án tới trang cuối luôn, nhìn qua kết quả vài cái, rồi làm động tác nhún vai xòe hai bàn tay ra hai hướng với hai Gã Béo và Tí Còi.

“Sao lại chết nữa chứ? Thật sự không thể sống đàng hoàng sao?” Tí Còi than phiền, “Chắc sẽ không chết đi, sau đó biến thành oan hồn, gϊếŧ hết tất cả mọi người trong văn phòng điều tra đấy chứ?”

“Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.” Tôi miễn cưỡng giả vờ cười hai cái, gỡ cái USB treo trên hồ sơ xuống, cắm vào máy tính. “Xem như là lúc đó tôi lựa chọn không đúng, vừa hay chọn trúng phải những hồ sơ thất bại của họ. Hay là thế này, hai cậu đi lục những thứ khác trong cái tủ hồ sơ kia thử đi.”

“Anh đùa kiểu gì vậy?” Tí Còi kéo dài mặt ra, bộ mặt hoảng hốt, “Tôi không muốn vào lại cái nơi quỷ quái đó nữa đâu, lúc anh bước vào đó không có cảm giác gì sao? Nơi đó lạnh lẽo âm u như thế, chắc chắn là có vấn đề.”

“Đúng là có hơi lạnh, nhưng có lẽ là do nhiều năm rồi không có ánh sáng chiếu vào thôi.” Tôi vừa nhấp chuột, vừa lật trang đầu tiên của hồ sơ vụ án “Bào thai ma quái Tết Nguyên Đán”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, cửa sổ ở đó có dán giấy dán kiếng nên ánh sáng không lọt vào được.” Gã Béo đồng ý với cách giải thích của tôi.

Tí Còi hướng về Quách Ngọc Khiết tìm sự ủng hộ, “Tiếu Khiết, em cũng cảm thấy có gì đó không ổn đúng không?”

“Hả, em chẳng có cảm giác gì cả.” Quách Ngọc Khiết với vẻ mặt vô tội.

Tí Còi bị cô lập bơ vơ, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hận sắt rèn không thành thép, nhìn thấy tôi cầm tai nghe, còn xem hồ sơ một cách kỹ lưỡng, tỉ mỉ thì tròng mắt liền xoay tròn một vòng, rồi dịch sang chỗ tôi, khoác vai tôi như là anh em tốt. “Anh Kỳ, chuyện này thật sự là nhờ cả vào anh rồi! Trong chúng ta chỉ có anh là gan dạ nhất, giúp người em này đi vào đó kiếm đi!”

“Chuyện này đâu phải là do tôi phụ trách chứ?”, Tôi tháo tai nghe xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tí Còi.

Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải là gan dạ, mà là một sự nóng vội kì lạ.

Tí Còi nói không sai. Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp quả thật rất lạnh, cửa sổ đều dán giấy dán kiếng màu tối, cũng không biết là chủ nhân đã mất tích bao lâu rồi, trong phòng lúc nào cũng đóng kín, cả ngày không thấy được ánh sáng, còn tích tụ cả bụi bặm, mang tới cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo. Lúc đó, trong phòng cũng không có điện, có lẽ là do không nộp tiền điện trong thời gian dài nên bị cắt điện rồi. Không có ánh nắng mặt trời, không có đèn điện. Giữa ban ngày ban mặt, trong phòng lại tối thui. Nhưng không cần đợi nhân viên cảnh sát của sở cảnh sát mở đèn, tôi đã chú ý tới dãy tủ hồ sơ kia. Sau khi cả đám người chúng tôi đi vào đó, tôi không cần nghĩ ngợi gì, lập tức mở cái tủ hồ sơ đó ra, phát hiện bên trong cất giữ hồ sơ vụ án của văn phòng Thanh Diệp. Tôi cũng không do dự gì, lúc rời khỏi liền tiện tay cầm theo mấy tập hồ sơ theo.