Chương 28: Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán

“Anh cũng không liên lạc gì với khách sạn Tuấn Li đó nữa sao?”

“Hả? Các anh... khách sạn đó lại xảy ra chuyện sao? Quả nhiên là khách sạn đó có vấn đề!”

“Tôi chỉ cảm thấy đây là một chiều hướng điều tra tốt.”

“Tôi không tìm đến khách sạn đó nữa, Dật Nam mất rồi, kết thúc cả rồi.”

...

Vệ Dật Nam, xác nhận là người bị hại đầu tiên, thời gian phát sinh sự việc năm 2002, suy đoán sự việc từ đấy trở về trước.

Ngày 28 tháng 4 năm 2004, liên hệ anh Phan Bình, bạn trai nạn nhân bị chết thứ ba - Thi Văn San. Tập tin ghi âm 02320040428wav.

“Đúng, Tết Nguyên Đán một năm trước, chúng tôi từng đến khách sạn Tuấn Li, lúc đó chúng tôi muốn xem bắn pháo hoa năm mới. Rất nhiều người đặt phòng chỗ đó để xem bắn pháo hoa năm mới. Bạn của tôi từng thuê chỗ đó một năm trước đó, giới thiệu cho tôi đến. Tôi định ngày hôm đó sẽ cầu hôn San San.”

“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm... chúng tôi xem pháo hoa, qua giao thừa, tôi liền cầu hôn San San, nhẫn cầu hôn đưa đến trước mặt cô ấy, cô ấy rất vui, đeo nhẫn xong liền ôm lấy tôi hôn. Tôi... tôi lúc đầu không chú ý, sau đó cô ấy ngắm đi ngắm lại chiếc nhẫn cầu hôn, tôi mới thấy có cái gì sai sai. Chiếc nhẫn đó... tôi kỳ thực không hiểu lắm, nghe hướng dẫn của cô gái bán hàng giới thiệu, sau đó chị gái giúp tôi chọn, tôi thì không hiểu những chiếc nhẫn kia có gì khác biệt. Nhưng tôi nhớ, chiếc nhẫn lúc tôi mua thì tròn, viên kim cương hình tròn, nhưng chiếc nhẫn San San đang đeo lại là hình vuông. Viên kim cương không to như vậy, San San nhanh chóng thu tay về... cô ấy rất phấn khởi, kéo tôi nói chuyện, chúng tôi không hay không biết gì ngủ thϊếp đi. Tối hôm đó tôi nằm mơ, tay San San chỉ trước mặt tôi, chiếc nhẫn đó đung đưa trước mặt tôi, lại còn có nhiều tiếng cãi vã, nghe không rõ, nhưng rất gay gắt. Sáng sớm thức dậy, tôi mơ mơ hồ hồ, rất mệt, phát hiện trên giường trống không, San San... San San và đồ đạc không thấy đâu cả.”

“Sau đó anh có đi tìm cô ấy không?”

“Đương nhiên, dĩ nhiên tôi có đi tìm cô ấy, tôi tưởng cô ấy đi ăn sáng trước nên đến nhà ăn khách sạn tìm cô ấy, nhưng không thấy, lại đi hỏi nhân viên phục vụ, anh ấy giúp tôi hỏi ở sảnh chính, lại hỏi tiếp tân, sau đó... cô gái tiếp tân nhìn tôi bằng ánh mắt kì quặc, nói với tôi San San đã đi khỏi đây lúc 3h, khách sạn còn giúp cô ấy gọi taxi. Tôi rất lấy làm lạ, đang yên đang lành sao lại 3h đêm đi mất? Tôi còn tưởng cô ấy không thoải mái, hỏi lại tiếp tân, cô ta mặc kệ tôi. Tôi đến nhà San San, bố mẹ San San đem ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, kêu tôi cút đi. Tôi thật tình không biết đã xảy ra chuyện gì...”

“Anh không hề gặp cô Thi sao?”

“Không, tôi không gặp được cô ấy. Hai tuần sau, cô ấy không đi làm, không nghe điện thoại, cũng không ra khỏi cửa. Tôi đến mấy lần, cha mẹ cô ấy đều rất kỳ lạ, nói những câu tôi nghe không hiểu tí gì.”

“Nói cái gì?”

“Nói tôi là đồ cầm thú. À... Tôi lúc đó thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì...”

“Anh Phan, theo chúng tôi được biết, anh kiên trì tìm cô Thi hơn một tháng.”

“Ừm, đúng vậy, hơn một tháng. Cuối cùng cha mẹ cô ấy báo cảnh sát, hàng xóm xung quanh nhìn tôi y kiểu tôi là một kẻ lưu manh. Sau khi báo cảnh sát, San San rốt cuộc cũng gặp tôi một lần, cô ấy không nói gì, chỉ ném chiếc nhẫn lên người tôi, lập tức quay về phòng. Tôi tay nắm chiếc nhẫn, trong lòng hụt hững trống rỗng. Viên cảnh sát kia hình như nói rất nhiều nhưng tôi không nghe được gì cả. Chị tôi đón tôi về, cũng nói rất nhiều... cuối cùng hỏi tôi cầm thứ gì trên tay, tôi mở tay ra, là chiếc nhẫn kia. Chị tôi lại hỏi, chiếc nhẫn ở đâu ra? Tôi nói là chiếc nhẫn cầu hôn. Chị tôi nhận ra, đây không phải chiếc nhẫn chị ấy chọn... chị ấy còn tưởng nhân viên tiệm vàng nhầm lẫn rồi. Hôn sự của tôi và San San xem như không thành, chị ấy đã đem nhẫn trả lại. Chuyện này đều do chị ấy làm, thời gian đó hồn phách tôi lơ lửng cả. Một hôm, chị ấy tan ca, lôi tôi lại ngồi trước mặt, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn đặt lên bàn trà, là chiếc nhẫn cầu hôn tôi mua. Chị tôi không trả nhẫn lại, chiếc nhẫn vuông đó không biết rơi đi đâu mất. Trước đó một ngày, người khách sạn dọn dẹp, phát hiện chiếc nhẫn rơi dưới thảm. Lúc tôi đặt phòng có nói là muốn cầu hôn, nhờ bọn họ chuẩn bị hoa tươi... điện thoại gọi đến, chị tôi nghe điện thoại, ban đầu chị ấy còn tưởng nhẫm lẫn, nhưng lúc đến xem, thì đúng là chiếc nhẫn cầu hôn tôi mua...”