Lâm Vũ lại nhìn về phía Bồ Thạch Hòe: “Bồ thần y, xin ông trị cho mẹ tôi trước, còn em gái tôi thì trị được đến mức nào hay mức đó, đợi tìm được ba vị thuốc kia rồi trị tận gốc sau."
"Được!" Bồ Thạch Hòe gật đầu: “Vậy mời các vị rời đi trước, lão hủ kê một bài thuốc cho họ, các vị phái người đi lấy thuốc, trong thời gian này lão hủ sế tiến hành châm cứu cho họ, tình hình của phu nhân thì dễ nói, Lâm tiểu thư thì lão hủ sẽ nỗ lực hết sức."
"Đa tạ!" Lâm Vũ đứng dậy khom người nói cảm ơn Bồ Thạch Hòe.
Họ đang muốn rời đi thì Tuyên Vân Lam lại chậm rãi đứng dậy: “Bồ thần y, xin ông trị cho con gái tôi trước đi, tôi không có gì đáng ngại, hơn nữa tôi còn muốn trò chuyện với họ."
Lâm Vũ nhíu mày rồi đưa mắt hỏi thăm Bồ Thạch Hòe. Thấy Bồ Thạch Hòe gật đầu thì hắn mới đỡ mẹ rời khỏi phòng.
Sau khi đi vào bên ngoài, Tuyên Vân Lam lại nhìn về hướng Thẩm Khanh Nguyệt: “Nếu dì đoán không sai thì con là Khanh Nguyệt đúng không?”
"Dạ chào dì Tuyên."
Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu, mãi đến lúc này cô mới có cơ hội chào hỏi bà ấy.
"Gòn gọi dì cái gì?" Trên mặt Tuyên Vân Lam tràn đầy ôn hoà: “Dì nhớ con và Tiểu Vũ có hôn ước đúng không? Hai đứa thành hôn chưa?"
"Không có..." Thẩm Khanh Nguyệt có chút xấu hổ, sau đó lại thản nhiên cười một tiếng: “Trước đó tụi con đã thương lượng chuyện từ hôn, anh ấy sẽ đến Thẩm gia từ hôn."
"Từ hôn?" Tuyên Vân Lam biến sắc rồi nhìn Lâm Vũ hằm hằm, nổi giận nói: "Tiểu Vũ, sao con lại vong ân phụ nghĩa như thế? Làm Mục Bắc Vương cái gì đó rồi cảm thấy Khanh Nguyệt không xứng với con đúng không? Nếu không có Thẩm gia thì con đã chết từ lâu rồi!"
Lâm Vũ dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, không phải như mẹ suy nghĩ đâu, chuyện này..."
"Cái gì không phải như mẹ suy nghĩ?" Tuyên Vân Lam căn bản không nghe hẳn giải thích mà nghiêm nghị nói: "Dù sao mẹ cũng không đồng ý từ hôn! Con muốn hủy hôn thì gϊếŧ mẹ trước đi, để tránh mẹ không còn mặt mũi gặp chú Thẩm!"
"Vân Lam, thật sự không phải như cháu nghĩ đâu." Thẩm Vũ Nông vội giải thích: “Nói ra là chúng tôi xin lỗi Tiểu Vũ."
'Thẩm Vũ Nông không giấu diếm mà nói rõ ngọn nguồn cho bà ấy. Nghe Thẩm Vũ Nông nói xong, sắc mặt Tuyên Vân Lam dịu lại.
"Hôn sự này không thể huỷ!" Tuyên Vân Lam cố chấp lắc đầu: “Dù huỷ cũng do Thẩm gia huỷ!"
Nghe Tuyên Vân Lam nói vậy, người của Thẩm gia lập tức dở khóc dở cười. Họ dám huỷ hôn với Mục Bắc Vương sao!
Hiện tại họ không dám huỷ, Tuyên Vân Lam lại không để Lâm Vũ huỷ, chuyện này phải làm sao!
"Được rồi, tạm thời chúng ta không đề cập tới chuyện từ hôn!" Lâm Vũ bất đắc. dĩ cười khổ, giương mắt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Trước kia em muốn từ hôn chỉ vì cảm thấy chúng ta không có cơ sở tình cảm, anh cũng thừa nhận chuyện này. Nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, chúng ta ở chung nửa năm một năm gì đó trước, nếu thật sự không thích hợp thì bàn đến chuyện từ hôn saul"
"Đây cũng là một cách!" Thẩm Vũ Nông gật đầu rồi lại hỏi Thẩm Khanh Nguyệt: "Con có ý kiến gì không?”
"Con..." Thẩm Khanh Nguyệt hơi khựng lại, trầm tư một lát rồi gật đầu chấp
nhận. Hiện tại chỉ có thể như vậy. Cũng không biết Lâm Vũ có nghĩ cô là người phụ nữ ham hư vinh hay không. Thấy Thẩm Khanh Nguyệt chấp nhận, Tuyên Vân Lam lập tức lộ ra nụ cười, trừng mắt nhìn Lâm Vũ mà nói: "Thằng ranh con, mẹ cho con biết nếu con không
theo đuổi được đứa con dâu Khanh Nguyệt này thì mẹ không nhận thằng trai là con đâu!"
. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lâm Vũ kinh ngạc bật cười: “Khanh Nguyệt, vì không để anh trở thành đứa nhỏ không có mẹ lần nữa, cho anh một cơ hội theo đuổi em được không?"
Nghe Lâm Vũ nói thẳng ra như vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức đỏ mặt, nhưng lại không nói lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, mọi người lập tức cười vang. Đột nhiên, một mùi máu tươi truyền vào xoang mũi Lâm Vũ.
Lâm Vũ giương mắt nhìn thấy một bóng dáng mặc giáp đen áo khác trắng đang xách một thứ bay vào, mặt hắn không khỏi xanh mét đi.
"Mau cút cho tôi!" Lâm Vũ tức giận hét lớn: "Nếu dọa mẹ tôi sợ thì tôi lột da anh!"
'Tên chết tiệt này!
Xách đầu người xông vào Thẩm gia là sợ thiên hạ không loạn sao!
Bị Lâm Vũ quát một tiếng, Ninh Loạn lập tức dừng bước, hậm hực bĩu môi rồi ném cái đầu cho Chu Tước Vệ đứng ở cửa, sau đó thấp giọng nói hai câu bên tai anh ta rồi mới nghênh ngang đi tới cửa.
Lạc Trường Phong làm xong chuyện Lâm Vũ sai bảo thì vừa vặn trông thấy cảnh này, lập tức hỏi Ninh Loạn: "Anh nói gì với người của tôi vậy?”
Ninh Loạn hiên ngang lẫm liệt nói: "Không có gì, ra lệnh cho anh ta đi làm một số chuyện giúp tôi."
"Anh có quyền gì ra lệnh cho người của tôi?" Lạc Trường Phong khó chịu.
"Tôi thích ra lệnh đó!" Ninh Loạn hất mũi lên trời, khıêυ khí©h nhìn Lạc Trường Phong: “Sao, không phục à? Nếu không đánh với tôi một trận đi?"
"Anh..." Lạc Trường Phong hơi khựng lại, cả giận nói: "Ông đây không đánh với thằng điên!"
"Không đánh thì đi qua một bên!" Ninh Loạn bĩu môi, lại cười hì hì đi về hướng Lâm Vũ.
"Đây là ai?" Tuyên Vân Lam nghỉ ngờ nhìn con mình.
Còn không đợi Lâm Vũ mở miệng giới thiệu thì Ninh Loạn đã cười đùa tí tửng tiến lên trước: “Chào dì, cháu tên là Ninh Loạn, loạn trong họa loạn thiên hạ ấy."
Đám người ngạc nhiên, Lâm Vũ đã đá một chân tới...