Chương 15: Cùng nhau

"Cô ta muốn nói ra cũng không có cơ hội!"

Dư Hổ cười khà khà: “Hôm qua khi ra ngoài, em đã lén mua một ít đồ tốt.”

Nói xong, Dư Hổ lấy trong người ra một gói thuốc bột, nói: “Lát nữa chúng ta sẽ thêm một ít thuốc vào nước của bọn họ, hai mẹ con họ uống xong, trong chốc lát liền ngủ như lợn chết, chúng ta có làm thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tỉnh lại! Xong việc, chúng ta dọn dẹp cho bà ta chút đi, bà ta sẽ không biết!”

Nhìn thuốc bột trong tay Dư Hổ, Dư Long đột nhiên hưng phấn nói: "Thì ra thằng nhóc này đã chuẩn bị từ trước rồi!"

"Ha ha, đúng vậy!" Dư Hổ cười dâʍ đãиɠ nói: "Em đã nghĩ đến người phụ nữ kia mười năm rồi! Em thật sự không cam tâm nếu không chơi đùa với bà ta một lần! Anh, đừng chần chờ, chúng ta nhanh chóng hành động đi, lúc này chắc chắn mọi người đang chú ý xem những chiếc máy bay này là như thế nào, sẽ không có ai đến đây đâu! Đây là cơ hội tốt trời ban!"

Khi Dư Hổ nói điều này, Dư Long đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Dư Hổ mơ tưởng đến vẻ đẹp của người phụ nữ đó, thì sao gã ta có thể không mơ tưởng được?

Nghĩ đến thân hình trưởng thành của người phụ nữ đó, Dư Long cắn răng gật đầu thật mạnh.

Nhìn thấy Dư Long đồng ý, Dư Hổ lập tức vô cùng hưng phấn, lập tức đặt bình rượu xuống lấy hai ly nước.

Chẳng bao lâu, hai anh em mỗi người mang theo một ly nước có thêm thuốc, đi về phía ngôi mộ không xương.

Ngôi mộ không có xương, nhưng có một cánh cửa.

Sau khi mở cánh cửa sắt bị khóa lại, lại có một cánh cửa đá dày nặng khác.

Ngay cả hai anh em Dư Long cũng phải hợp sức mới đẩy ra được.

Hai anh em nhìn nhau cười dâʍ đãиɠ, rồi cầm ly nước đặt bên cạnh bước vào ngôi mộ chỉ có một ngọn đèn sợi đốt tối tăm.

Vừa bước vào mộ, một mùi hôi thối nồng nặc ập vào mặt.

Đó là mùi hôi thối của phân và nướ© ŧıểυ lên men tích tụ.

Cũng may là hai anh em đã quen nên mới không bị hôi đến nôn mửa.

Trong ngôi mộ, hai mẹ con bị xích sắt khóa chặt cổ chân.

Quanh năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt của bọn họ tái nhợt, gần như không thấy chút máu nào.

Dù vậy, trông hai người vẫn rất xinh đẹp làm rung động lòng người.

Nhìn thấy hai người đi vào, cô gái lập tức sợ hãi đến mức ôm lấy mẹ mình, toàn thân run rẩy.

Trên gương mặt trắng bệch của Tuyền Vân Lam tràn đầy sự sợ hãi, nước mắt trào ra, vừa vỗ lưng an ủi con gái, vừa nâng thân thể mệt mỏi của mình lên, quỳ xuống trước mặt hai người, khóc lóc cầu xin: "Cầu xin các người, không cần đem con gái tôi đi kết âm hôn, cầu xin các người..."

“Việc đưa con gái bà đi làm âm hôn là việc của người Triệu gia, không đến lượt chúng tôi làm việc đó.”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Dư Hổ đè nén du͙© vọиɠ trong lòng, trưng ra bộ mặt như tê liệt, đặt ly nước trước mặt hai mẹ con: “Uống nước này nhanh lên, đừng chết khát ở đây, để người Lâm gia và họ Triệu tới gây phiền phức cho chúng tôi!"

Trong những năm qua, Tuyên Vân Lam đã cầu xin bọn họ thả hai mẹ con họ ra vô số lần.

Trước sự cầu xin của Tuyên Vân Lam, anh em bọn họ đã chết lặng.

Nghe được lời nói của Dư Hổ, Lâm Thiển càng run rẩy dữ dội hơn, nước mắt rơi như mưa, cảm thấy bất lực và sợ hãi.

Tuyên Vân Lam cố nén nỗi sợ hãi để an ủi con gái, đột nhiên giơ tay hất đổ ly nước, nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt, hét lên: "Không uống! Có chết chúng tôi cũng không uống! Nếu như người của Triệu gia đến thì chỉ có được một cái xác thôi!”

Nhìn thấy ly nước mình đã chuẩn bị kỹ càng bị làm đổ, Dư Hổ tức giận giơ tay lên định tát xuống thì bị Dư Long ngăn lại.

"Chết? Nếu muốn chết thì bà còn chờ tới bây giờ sao?"

Vẻ mặt Dư Long lạnh lùng nhìn Tuyên Vân Lam: “Chẳng lẽ trước khi chết bà không muốn gặp lại con trai mình một lần sao?”

Nhắc đến con trai, trong lòng Tuyên Vân Lam chợt run lên.

Sau bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời, sống còn không bằng heo chó, niềm tin duy nhất giúp bà ấy sống sót chính là con trai.

Bà ấy biết con trai mình đã được ai đó cứu đi, bà ấy vẫn muốn gặp lại con trai mình!

Nếu không phải như vậy thì bà ấy đã tự sát từ lâu rồi.

Dư Hổ không thể chịu đựng được nữa, vội vàng nói: "Anh, đừng nói nhảm với bà ta nữa, bắt cho họ uống hết nước này đi! Để tránh cho bọn họ chết,Lâm gia và Triệu gia lại đến tính sổ với chúng ta!"

"Ừm!"

Dư Long cũng không thể nhịn được nữa, lập tức bưng nước tiến tới, bóp miệng Tuyên Vân Lam, đổ một nửa nước vào bụng Tuyên Vân Lam, sau đó lại theo cách đó đổ nửa còn lại vào bụng Lâm Thiển. Chưa đầy một phút, hai mẹ con đã hoa mắt chóng mặt và bị hôn mê.

Nhìn Tuyên Vân Lam đang hôn mê, Dư Hổ không nhịn được nữa, vừa cởi thắt lưng, vừa lao về phía trước với vẻ mặt hưng phấn: "Anh, em không nhịn được nữa, em làm trước!"

"Cùng nhau, cùng nhau!"

Trên mặt Dư Long mang theo một nụ cười dâʍ đãиɠ, cũng bước tới, đưa tay cởi cúc áo của Tuyên Vân Lam.

"Các người, đang tìm đường chết!"

Đúng lúc này, sau lưng bọn họ vang lên một tiếng gầm với sát khí ngút trời…