Chương 140: Không có gì để thương lượng cả

"Anh.." Mặt Khương Hải Triều biến sắc, trừng mắt nhìn Ninh Loạn, đang định nói thì bị Khương Nghỉ Niên ngăn lại.

Nụ cười trên mặt Khương Nghỉ Niên đột nhiên biến mất: "Ninh quân chủ, chỉ cần anh tha mạng cho Khương Dục, bất cứ điều kiện gì chúng ta cũng có thể thương lượng."

“Không có gì để thương lượng cả.”

Ninh Loạn hừ một tiếng: “Khương Dục, nhất định phải chết!”

“Thật sự không còn gì để thương lượng sao?” Đôi mắt Khương Nghỉ Niên đột nhiên lóe lên, khó có thể kìm nén được cơn tức giận.

Ông ta không ngờ Ninh Loạn lại mạnh mẽ như vậy.

Ông ta đã vô cùng nhượng bộ rồi nhưng Ninh Loạn lại không cho cơ hội thương lượng, nhất định muốn gϊếŧ Khương Dục.

Có cái gọi là dùng lời lẽ thuyết phục trước dùng binh sau. Nếu thuyết phục thất bại, vậy thì chỉ có dùng binh đao thôi!

Mặc dù ông ta cũng không muốn cùng Ninh Loạn đi đến bước đường này. "Không!" Ninh Loạn trả lời không chút do dự. "Ninh quân chủ, hôm nay tôi nhất định phải đưa Khương Dục đi!"

Cuối cùng cơn tức giận của Khương Nghi Niên bùng nổ, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu như không giao Khương Dục cho tôi, vậy thì tôi đành đắc tội!”

"Đắc tội? Tôi muốn xem các người đắc tội như thế nào!"

Ninh Loạn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Với câu nói này của ông, cha con các người đều sẽ phải ở lại!"

Vừa dứt lời, sát ý không còn ép xuống nữa. Trong phút chốc, khí lạnh bao trùm phủ quân chủ.

Phượng Mị Nương thực lực yếu ớt cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy.

May mà cha đã kịp thời kéo lấy tay và truyền hơi ấm cho cô ta mới khiến cô †a bớt đi phần nào nỗi sợ hãi trong lòng.

Dù vậy, trong lòng Phượng Mị Nương vẫn không yên.

Bạch Hổ Quân Chủ thật sự là danh bất hư truyền! Khí thế mà anh ta ngẫu nhiên phóng ra vô cùng đáng sợ.

Ngay cả Ninh Loạn còn đáng sợ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông mà họ tôn là thần đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!

Cảm nhận được sát ý của Ninh Loạn, Khương Nghỉ Niên không hề sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi nói: "Ninh quân chủ, anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thật sự ra tay, chưa chắc anh đã là đối thủ của tô

"Ha ha!"

Ninh Loạn cười lớn, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: "Nếu có thể tiếp được ba chiêu của tôi, không những thả các người đi, tôi còn tha cho Khương Dục!"

"Được! Một lời đã định!" Khương Nghỉ Niên vui mừng khôn xiết: 'Xuất chiêu đi!"

Ông ta rất tự tin, với thực lực của mình, chưa chắc có thể đánh thắng Ninh Loạn, nhưng tiếp ba chiêu thì không thành vấn đề.

Cũng tốt, nhân cơ hội này xem xem tứ đại quân chủ lừng lẫy thiên hạ lợi hại đến mức nào!

"Tôi sẽ để ông xuất chiêu trước."

Ninh Loạn đứng yên, bất động như núi: “Tôi xuất chiêu trước, e là một chiêu ông cũng không đỡ nổi!”

Ở bên cạnh, Bạch Hổ Vệ dâng chiến đao của Ninh Loạn lên bằng cả hai tay. Xi...

Hai cha con Khương Nghi Niên đồng thời hít một hơi thật sâu.

Một chiêu cũng không đỡ nổi?

Thật là ngông cuồng!

Chẳng lẽ anh ta thực sự cho rằng tứ đại chiến thần là bất khả chiến bại sao? "Vậy thì tôi phải đắc tội rồi!"

Vừa dứt lời, Khương Nghỉ Niên đã lùi lại.

Nếu Ninh Loạn muốn nhường thì mình cũng không cần khách khí nữa. Trong khoảnh khắc đó, gió bão nổi lên.

Chân khí cưồng bạo giống như đạn đại bác được bắn ra, hướng về phía Ninh Loạn.

Ninh Loạn cười khinh thường. Khoảnh khắc chân khí xông tới, anh ta gầm lên một tiếng, rút chiến đao ra khỏi vỏ.

Ánh sáng lạnh đột nhiên loé lên, Đao Phách Hoa Sơn. Trong phút chốc, đao quang tắt, chân khí tán loạn.

Đồng tử của Khương Nghi Niên đột nhiên co lại, trong lòng dâng lên một ngọn sóng lớn.