Lão Đao chết rồi!
Nửa phút trước còn tràn đầy tự tin nói chuyện với Khương Dục.
Nửa phút sau lại trở thành một cỗ thi thể nằm trên đất.
Chính ngay trước mắt của bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ căn bản không nhìn thấy Lâm Vũ ra tay.
Lâm Vũ ngồi ngay ở đó, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng động đậy!
Nếu lão Đao không phải là một người biết võ, nếu không biết thực lực đáng sợ của lão Đao, bọn họ thậm chí đã nghi ngờ rằng lão Đao là đột ngột phát bệnh
tim mà chết.
Chỉ là, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, cao thủ như lão Đao căn bản không thể nào chết đột ngột như vậy được!
Cái chết của lão Đao nhất định có liên quan đến Lâm Vũ!
Tuy rằng biết rõ lão Đao đã chết rồi, nhưng Khương Dục vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này.
Sau khi ngơ ngác hồi lâu, Khương Dục từ từ quỳ xuống bên cạnh người lão Đao, vươn bàn tay run rẩy tới trước mũi của lão Đao.
Anh ta nguyện tin rằng lão Đao chỉ là ngủ quên! Chỉ là, mũi của lão Đao không hề có hơi thở. Ông ta, thật sự chết rồi!
Trong lòng Khương Dục run lên, cả người vô lực ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía Lâm Vũ.
“Anh...anh đã làm thế nào vậy?”
“Người chết thì không cần thiết phải biết.”
Lâm Vũ cười nhạt.
Vốn dĩ, hắn không muốn gϊếŧ lão Đao.
Nhưng chỉ tiếc là, lão Đao đã nói những lời không nên nói.
Lúc lão Đao nói ra câu muốn gϊếŧ cả nhà hắn, bao gồm Thẩm gia, thì lão Đao đã đáng phải chết rồi.
“Anh không thể gϊếŧ được tôi!”
Khương Dục nghiến răng, run rẩy, hoảng loạn hô lớn: “Tôi là người của Khương gia! Nếu tôi chết, sẽ không ai cứu nổi anh và Thẩm gial”
“Vậy sao?”
Lâm Vũ nhếch mép, im lặng suy tư.
Ngay sau đó, Lâm Vũ đứng dậ cho anh sống lâu hơn một chút rồi!”
cười đáp: “Nếu đã như vậy, thì tôi phải để Trong lòng Khương Dục vui mừng. Hắn rốt cuộc thì cũng vẫn e sợ uy thế của Khương gia!
Chỉ cần bây giờ hắn không gϊếŧ mình, cứu viện sẽ tới nhanh thôi.
Tới lúc đó, chính là lúc hắn phải chết!
Lâm Vũ không biết suy nghĩ trong lòng của Khương Dục, cũng không cần thiết phải suy đoán, một tay nhấc Khương Dục lên, lại nói với Phượng Mị Nương: “Cô cũng đi cùng tôi đi.”
“Được!”
Phượng Mị Nương không hề chần chừ, lập tức đồng ý.
Gô ta nhất định phải đi cùng Lâm Vũ.
Nếu không, Khương gia sẽ không tha cho cô ta!
Tuy nhiên, đi cùng Lâm Vũ cũng chưa chắc đã có đường sống, nhưng chí ít thì còn có chút hi vọng sống!
Trong cái nhìn hoảng sợ của đám người ở Phượng Lâu, Lâm Vũ lôi Khương Dục đi ra ngoài.
Phượng Mị Nương đi theo sát phía sau.
Ra tới bên ngoài, một chiếc xe màu đen đã đứng đợi từ lâu.
Một chiếc xe nội địa không hề thu hút sự chú ý.
Phượng Mị Nương nghỉ hoặc nhìn Lâm Vũ và người xuống mở cửa xe. Người như này mà lại ngồi một chiếc xe nội địa giá bình dân?
Hắn, rốt cuộc là người như nào?
Lâm Vũ chú ý tới ánh mắt của Phượng Mị Nương, nhưng không hề nói gì thêm, nhét Khương Dục lên xe, tự mình cũng ngồi lên xe, lại chỉ vào ghế phó lái và dùng ánh mắt ra hiệu với Phượng Mị Nương: “Cô ngồi đằng trước.”
Phượng Mị Nương mơ mơ hồ hồ, vội vàng mở cửa xe ngồi vào.