Một bình rượu còn chưa uống xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Dưới sự dẫn đường của Phượng Mị Nương, Khương Dục đi đến phòng. Tiến vào cùng với anh ta, còn có một ông lão tóc bạc trắng.
Vừa vào cửa, ông lão kia đã tự động đứng sang một bên nhắm mắt giả bộ ngủ.
Khương Dục bước đến trước mặt Lâm Vũ, không đợi Lâm Vũ lên tiếng, đã tùy ý ngồi xuống.
“Để tôi đoán xem anh là ai nào.”
Khương Dục cười haha.
“Được.” Lâm Vũ nhấc ly lên, tự mình uống rượu. “Lâm Vũ?” Khương Dục hỏi.
“Không sai.” Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Có chút thông minh, còn biết là tôi sẽ tới tìm anh đấy.”
Khương Dục cười khıêυ khí©h: “Lúc không gọi được cho Điền Ưng, tôi đã đoán được anh sẽ tới tìm tôi, chỉ là không ngờ anh sẽ tới nhanh như vậy!”
“Nếu đã như vậy, anh chắc hẳn cũng biết mục đích của tôi.”
Lâm Vũ buông ly rượu xuống, tùy ý liếc nhìn Khương Dục một cái: “Có di ngôn gì cần truyền lại không?”
Hắn làm việc gì cũng không muốn lề mề tốn thời gian. Rượu cũng uống rồi, người cần gặp cũng gặp rồi. Nếu Khương Dục đã tới thì cũng nên tiễn anh ta lên đường thôi.
Lời của Lâm Vũ vừa dứt, Phượng Mị Nương không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt khó tin.
Người này thật ngông cuồng!
Ở trước mặt Khương Dục và ông lão, lại không hề che giấu mục đích của mình!
Gô ta thật sự không biết Lâm Vũ lấy đâu ra cái dũng khí ấy.
Cô ta thậm chí nghỉ ngờ rằng, Lâm Vũ căn bản là không hiểu rõ sự lợi hại của Khương Dục!
Động tới Khương Dục, ắt sẽ phải chịu sự truy sát của Khương gia ở Hải Châu!
Huống hồ, có ông lão này ở đây, hắn căn bản không thể động tới Khương Dục!
Cô ta biết rất rõ sự khủng khϊếp của ông lão này.
Khương Dục hiển nhiên là cũng bị sự ngông cuồng của Lâm Vũ làm cho ngơ ngác.
Sững sờ nhìn Lâm Vũ hồi lâu, Khương Dục khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
“Haha!”
Khương Dục cười lớn, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Gan lớn đấy, tiếc là, chỉ là một kẻ xốc nổi!”.
“Đây là di ngôn của anh sao?” Lâm Vũ thản nhiên nói: “Nếu như vậy thì tôi ra tay đây.”
“Không phải!”
Khương Dục lắc đầu, trên mặt tràn đầy tự tin, căn bản là không để Lâm Vũ vào mắt: “Chỉ dựa vào câu này của anh thôi là tôi cũng có thể gϊếŧ anh rồi! Nhưng mà, tôi còn có một thắc mắc, không biết anh có thể giải đáp hay không?”
“Cứ nói đi, đừng ngại.”
Lâm Vũ phất tay ra hiệu.
Đối với người sắp chết, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, hắn đều có thể đáp ứng.
Huống hồ, chỉ là một thắc mắc.
Khương Dục nhìn hắn với sự khó hiểu: “Anh cạy miệng Điền Ưng bằng cách nào vậy?”
Lâm Vũ đã tìm được tới chỗ anh ta, chắc chắn là Điền Ưng đã khai ra anh ta rồi.
Sự trung thành của Điền Ưng, anh ta trước giờ chưa từng nghỉ ngờ.
Anh ta thật sự không hiểu, Lâm Vũ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mới có thể khiến Điền Ưng khai ra anh ta.
“Chỉ vậy thôi sao?” Lâm Vũ có chút ngạc nhiên.
“Đúng!” Khương Dục gật đầu, vẻ mặt tò mò: “Có thể nói cho tôi đáp án không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Lâm Vũ khẽ cười: “Tôi chỉ nói với anh ta, nếu như tôi không biết được là kẻ nào của Khương gia đã phái anh ta tới ra tay với em gái tôi, thì tôi sẽ đạp đổ cả Khương gia! San bằng Khương gia, kiểu gì cũng tìm ra được kẻ đứng sau chỉ đạo.”
San bằng Khương gia!
Ba người kia hoàn toàn sững sờ nhìn Lâm Vũ.
Phượng Mị Nương há hốc mồm kinh ngạc.
Cô ta vốn đã cảm thấy Lâm Vũ rất ngông cuồng rồi.
Nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện, bản thân rốt cuộc vẫn còn đánh giá thấp sự ngông cưồng của Lâm Vũ.
Người dám nói ra bốn chữ 'san bằng Khương gia' hoặc là kẻ điên, hoặc....vẫn là kẻ điên!
Hắn phải biết rằng, Khương gia là một trong tám đại gia tộc võ cổ truyền!