"Anh vốn không bằng anh tôi! Anh tôi là tuyệt nhất trên thế giới!"
Lâm Thiển giữ chặt tay Lâm Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo.
"Vậy có thể nói tâm mắt của cô quá hạn hẹp!"
Tạ Lưu hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không phục.
Lâm Thiển không vui, nhất quyết phải tranh cãi đến cùng: “Một đầu ngón tay của anh tôi cũng có thể đánh anh răng rơi đầy đất!"
Dù sao Tạ Lưu cũng mang tâm tính thiếu niên, nghe xong lời này lập tức. đứng lên khıêυ khí©h nhìn Lâm Vũ, như chuẩn bị muốn cho Lâm Thiển xem mình
và anh của cô ấy ai lợi hại hơn.
"Ngồi xuống!"
Tạ Thiên Cơ khẽ quát một tiếng, nghiêm nghị răn dạy: “Lỗ mãng, còn thể thống gì nữa!"
Tuyên Vân Lam cũng trừng Lâm Thiển một cái, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Mới có bao lâu đâu mà con nhóc Lâm Vũ vốn nhát gan này đã được cưng chiều không biết sợ ai, cứ thế mãi e là sẽ làm hư con bé mất.
Bà ấy không muốn con mình biến thành một đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng.
Bị Tạ Thiên Cơ quở mắng một câu, Tạ Lưu không cam lòng ngồi xuống, nhưng trên mặt lại càng không phục, từ góc độ Tạ Thiên Cơ không nhìn thấy, cậu †a giơ ngón giữa lên với Lâm Vũ.
Lâm Vũ không muốn so đo với Tạ Lưu nên chỉ vỗ đầu Lâm Thiển rồi nói với Tạ Thiên Cơ: "Tôi và Tạ lão mới quen đã thân, không bằng chúng ta tâm sự riêng
được chứ?"
"Lão hủ đang có ý này!"
Tạ Thiên Cơ vỗ tay cười to, đứng dậy căn dặn Tạ Lưu: “Cháu ở lại nơi này, ông và cậu Lâm đây đi ra ngoài dạo."
"Cháu cũng đi!"
Tạ Lưu đứng lên nói.
"Ở lại nơi này!"
Tạ Thiên Cơ nói với giọng điệu không cho phép cãi lại.
Tạ Lưu không cam lòng, nhưng cũng không dám trái lời ông nội nên đành hậm hực ngồi xuống.
"Mời!" Tạ Thiên Cơ đưa tay ra hiệu, mời Lâm Vũ đi ra bên ngoài đình nghỉ mát.
Lâm Vũ cười với mẹ và em gái: “Vậy mọi người trò chuyện trước, con và Tạ lão đi dạo một lát."
"Em không thèm nói chuyện với anh ta!"
Lâm Thiển hừ nhẹ một tiếng, tức. giận nhìn Tạ Lưu rồi xoay đầu qua một bên.
"Tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cô!"
Tạ Lưu cũng quay đầu đi.
Nhìn dáng vẻ của hai người, Lâm Vũ và Tạ Thiên Cơ không hẹn mà nhìn nhau rồi bất đắc dĩ cười khổ, lại đồng thời cất bước đi ra đình nghỉ mát.
Hai người đi sóng vai, lại không ai mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi đi xa hơn trăm mét đến bên mép hồ thì hai người cùng dừng lại.
"Nói đi, ông có mục đích gì?" Lâm Vũ bình tĩnh nhìn mặt hồ, lạnh nhạt hỏi thăm.
"Cậu cảm thấy lão hủ có mục đích gì?" Tạ Thiên Cơ hỏi lại, trên mặt đầy nụ cười.
Lâm Vũ lắc đầu, nói thẳng không kiêng ky: "Tôi không muốn đoán, cũng lười đoán"
"Được thôi." Tạ Thiên Cơ lắc đầu cười khẽ, chậm rãi nói: "Tôi có một đồ đệ tên là Tần Minh Chiếu."
"Thì ra là thế!"
Lâm Vũ lập tức bừng tỉnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ: “Vậy ông là đến báo thù cho hắn đúng không?"
Không ngoài dự đoán thì một già một trẻ này
"Vô tình gặp gỡ mẹ và em hắn cũng không phải ngẫu nhiên.
"Không phải." Tạ Thiên Cơ lại lắc đầu: “Trước khi nó về Giang Bắc đối phó cậu thì tôi đã khuyên nó, nhưng dù sao nó cũng là người của Tân gia, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn sai lầm! Kết quả hiện giờ là nó gieo gió gặt bão, chỉ đáng tiếc cho nhiều năm bồi dưỡng của lão hủ."
Nói đến Tần Minh Chiếu, Tạ Thiên Cơ lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận.
Nhìn ra được ông ấy rất coi trọng người đồ đệ Tân Minh Chiếu này.
“Thật sao?" Lâm Vũ hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tạ Thiên Cơ: “Nếu ông không phải đến báo thù cho hắn thì tới làm gì? Chẳng lẽ là tới hồ Minh Kính ngắm cảnh?"
"Dĩ nhiên không phải."
Tạ Thiên Cơ lắc đầu nói: "Lão hủ muốn nhìn thử người có thể làm đồ đệ của tôi tự sát là thần thánh phương nào."
"Vậy bây giờ ông thấy rồi đó."
Lâm Vũ lại quay đầu nhìn mặt hồ: “Ông có thể đi rồi"
Lúc đầu hắn đã chuẩn bị gϊếŧ người, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần.
"Tôi còn chưa muốn đi."
Tạ Thiên Cơ cười ha ha: “Sau khi nhìn thấy em gái cậu, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý."
Tạ Thiên Cơ vừa dứt lời thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén...