Chương 107: Ông là người của Khương gia?

Đây là lời nói vừa rồi của ông tal

Trong nháy mắt lại bị hắn dùng lên người con trai mình!

Cái này không chỉ là khıêυ khí©h, mà còn là sỉ nhục!

"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?" Phùng Tam Pháo siết nắm đấm của mình vang lên "Ken Két”, không che giấu sát khí trong lòng.

"Ông đoạt lời kịch của tôi rồi." Lâm Vũ để ly rượu trong tay xuống, tươi cười nhìn Phùng Tam Pháo: “Nhưng trước khi chết, tôi còn muốn hỏi ông một vấn đề."

"Hỏi đi!" Phùng Tam Pháo dâng trào sát ý: “Tao luôn thành thật trả lời người sắp chết."

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

Hắn thực sự không biết Phùng Tam Pháo lấy tự tin ngu xuẩn này từ đâu ra.

"Muốn hỏi thì tranh thủ hỏi!" Phùng Tam Pháo không kiên nhãi mày sống đủ lâu rồi!"

"Được thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười cười, hỏi: "Lấy thực lực của ông thì tùy tiện làm chuyện đàng hoàng gì cũng có thể phát tài, tại sao lại đi lên con đường này?"

Một võ giả lại biến thành nhân vật số một của thế lực ngầm Giang Bắc, ngẫm lại thôi đã cảm thấy tiếc hận.

Hắn tới đây chờ Phùng Tam Pháo cũng là muốn biết đáp án của vấn đề này.

Nếu như câu trả lời của Phùng Tam Pháo làm hắn hài lòng, hắn có thể cho ông ta một cơ hội bước lên chiến trường góp sức.

Vậy dù chết cũng chết có ý nghĩa.

"Tao muốn đi con đường nào thì đi con đường đó!"

Phùng Tam Pháo hừ lạnh, vẻ mặt rất ngông cuồng: “Thế giới này mạnh được yếu thua! Nắm đấm lớn thì quyết định đạo lít"

Lâm Vũ kinh ngạc, lắc đầu cười: “Lý do này... Thật làm tôi không còn gì để nói.

"Vậy mày có thể lên đường!"

Phùng Tam Pháo bước ra một bước, đằng đằng sát khí nói: "Được chết dưới tay tao là vinh hạnh của mày!"

Vừa dứt lời, Phùng Tam Pháo đã giáng mạnh một quyền xuống. Quyền này vừa nhanh vừa mạnh. Dù là tảng đá khổng lồ cũng không chịu nổi.

Nhưng khi nắm đấm cách Lâm Vũ mấy tấc lại không cách nào tiến thêm nữa.

Cứ như có một vách ngăn vô hình chặn giữa nằm đấm của Phùng Tam Pháo và Lâm Vũ.

Phùng Tam Pháo biến sắc, đột nhiên thu quyền rồi cấp tốc lui lại. Cao thủ! Khó trách dám quay trở lại khıêυ khí©h!

Đối phương căn bản không để mình vào mắt, có tự tin tuyệt đối đánh bại được mình!

Mồ hôi lạnh lập tức ứa khắp trán Phùng Tam Pháo. Ông ta đang muốn bỏ chạy, Lâm Vũ lại như ma quỷ cản trước mặt ông ta. Một dòng khí vô hình đẩy mạnh Phùng Tam Pháo liên tục lui về phía sau.

Lòng Phùng Tam Pháo lạnh một nửa, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, cắn răng nói: "Cậu không thể gϊếŧ tôi!"

"Vì sao?" Lâm Vũ mỉm cười hỏi.

Phùng Tam Pháo đưa tay lau mồ hôi trên trán, trầm giọng hỏi: "Cậu có biết Khương gia Hải Châu không?"

"Ông là người của Khương gia?" Lâm Vũ mỉm cười.

Tất nhiên hắn biết Khương gia Hải Châu.

Đó là một trong tám gia tộc cổ võ của Hoa quốc.

Những gia tộc cổ võ này đều có người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trong những gia tộc cổ võ, cao thủ Tiên Thiên chỗ nào cũng có.

Một số gia tộc cổ võ có liên hệ chặt chế với quân đội, không ít thành viên gia tộc là liệt sĩ hi sinh vì nước.

Nhưng theo hắn biết Hải Châu mới là đại bản doanh của Khương gia.

Hiện tại Khương gia lại thò tay đến Định Châu, không thể không nói bàn tay này quá dài.

"Tôi chỉ là một con chó vơ vét của cải thay Khương gia!

Nhưng đánh chó cũng phải nể mặt chủ!" Phùng Tam Pháo cố gắng kiềm nén sợ hãi trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nếu cậu gϊếŧ tôi thì Khương gia nhất định sẽ không bỏ qual"

Hiện tại ông ta đang thất thế, chỉ có thể lấy Khương gia ra, mượn uy thế của Khương gia mới có cơ hội sống sót.

"Ông nên đi hỏi Khươg Sư xem ông ta có dám nói lời này trước mặt tôi không!"

Lâm Vũ cười khẩy: “Ông có thể chết rồi."

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã giáng chưởng xuống...