Chương 1: Đỡ đẻ

Em trai tôi trời sinh đã có tính phong lưu, hoang đàng và đa tình.

Nó ỷ vào việc mình có khuôn mặt đẹp mà không chịu yên thân!

Tết Trung Nguyên năm đó, nó đưa một cô gái bụng to về nhà, cho tôi niềm vui làm cô…

Chúng tôi gặp nhau còn chưa qua hai giờ thì cô em dâu này đột nhiên kêu rên, nói là đau bụng, muốn sinh rồi!

Bụng nó to như trâu sình, cao chót vót, đứa bé trong bụng giống như trồi lên vậy!

Đứa trẻ khuấy động, làm nó đau đến mặt mày biến dữ tợn và thở thoi thóp.

Mà bụng nó vẫn không dừng, có thể thấy rõ đứa nhỏ trong bụng đang quơ tay múa chân, suýt là hù tôi chết ngất!

Tôi vừa định đi tìm ai đó hỗ trợ thì bị em dâu kéo tay lại và đưa cho tôi một cây kéo vàng.

"Chị! Mạng của em giao cho chị, muộn rồi… chị mau đỡ đẻ giúp em đi, mau giúp giúp em, nó sắp ra tới rồi!”

Mà tôi có biết đỡ đẻ đâu?

Tôi cầm kéo, không khống chế được mà run lên, đầu cũng nóng, suýt chút nữa còn muốn rạch lên bụng mình.

Em dâu đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng nó rất bình tĩnh, nhấc váy lên, hai chân hơi cong, đã có thể nhìn thấy một cái đầu đen như mực......

Nhưng cái đầu này có chút kỳ quái, có chút to bất thường!

"Sắp ra rồi!"

Tôi gần như không nói nên lời và gần như cắn lưỡi.

"Cắt ...... Cắt nó ra! Nhanh lên, chị ơi, giúp em với, em đau lắm! Chị giúp em, giúp em sinh nó ra đi!"

Em dâu đau đến nhe răng trợn mắt, bộ mặt dữ tợn, như thể sẽ bất tỉnh trong giây tiếp theo.

Tôi chỉ có thể kìm lại nỗi sợ hãi và tiến về phía trước, run rẩy chạm vào cái đầu đen nhánh......! Cảm giác đó chắc đời này tôi không quên được.

Cảm giác ẩm ướt và lạnh, dính nhớp nháp trên tóc đứa bé, còn có mùi máu tươi, rất giống với mùi lạ khi bạn đến kỳ kinh nguyệt.

Tôi sợ đứa bé xảy ra chuyện, bèn túm lấy đầu đứa bé, nhưng lại bị mắc kẹt, không thể di chuyển!

"Dùng sức, em dùng sức đi, dùng nhiều sức sẽ ra thôi!”

"Em không còn sức nữa......"

Em dâu khóc nức nở, mặt mày đỏ, nhưng trên mặt có một chút u ám.

Lúc này, gió bên ngoài gào thét, mưa to, mùi hương thoang thoảng từ ngoài cửa bay tới, còn xen lẫn mùi hồ ly, như thể có thứ gì đó đang đến.

Em dâu sợ hãi nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt đột nhiên trở nên rất hoảng sợ và lo lắng.

"Nhanh, nhanh lên! Chị, giúp em, thời gian không còn nhiều, giúp em kéo nó ra, sinh nó ra, nhanh lên!"

"Ở đây… Có đau không?"

Tôi không thể động tay được nhưng nó cứ thúc giục tôi, nên tôi chỉ đành cắn răng và cắt một kéo!

"Rầm—”

Kéo xuống một nhát, nước ối tràn ra, em dâu rên lên một tiếng, sinh đứa bé ra.

Tôi như trút được gánh nặng, vừa định bế đứa trẻ thì phát hiện đứa bé lại to và khỏe khoẻ hơn bình thường...

Nó nhìn tôi u ám, cười lạnh, rồi mở miệng nói chuyện.

"Cô ơi!"

Tôi chết sững, quay đầu nhìn em dâu, khuôn mặt đỏ hồng của nó lại xuất hiện các vết xanh, giữa lông mày còn mọc ra những sợi lông màu vàng nâu.

Nó nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng còn nở một nụ cười quỷ dị, đồng tử co lại rồi giãn ra rất kinh khủng!

"Chị... Cháu đang gọi chị đấy."

Tôi nhìn nhìn đứa trẻ, mắt tối sầm lại, sợ đến mức ngất xỉu!

Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi tỉnh dậy mà toàn thân đã đau nhức, rồi thấy em trai đã trở về.

Nó và đứa bé cười nói vui vẻ, nhìn thấy xung quanh bừa bộn, loang lổ vết máu mà nó lại không có chút nghi ngờ hay sợ hãi gì!

Trời gần sáng, em dâu lại không thấy đâu, chỉ còn vài vết dấu chân máu kéo dài ra ngoài cửa, biến mất trong màn sương trắng.

Nhưng trong nhà vẫn còn mùi máu tanh không thể xua tan!

"Ngụy Bằng!" Tôi nổi giận đùng đùng: "Em đêm qua chết ở đâu vậy? Em có biết vợ em đã sinh không, là chị đỡ đẻ! Hơn nữa, đứa bé vừa sinh ra đã biết nói chuyện."

"Có gì mà kinh ngạc thế, chị?" Ngụy Bằng thản nhiên nói: "Chị, chị dầu gì cũng là người có khả năng thông linh, đã giúp nhiều người xem qua biết bao chuyện, thế mà chuyện này cũng không rõ sao?"

Ngụy Bằng nói đây là nợ âm của nó, nó không thể giải quyết, nên mang người về nhà để tôi giải quyết.

Hai năm trước, bạn gái cũ của Ngụy Bằng bị tai nạn xe và qua đời, trước khi chết, hai người họ ân ái triền miên, dẫn tới tinh khí huyết của Ngụy Bằng lưu lại trong cơ thể cô gái, tạo thành nợ âm này.

Bây giờ nợ âm đã được trả, em dâu kia của tôi chạy mất, để lại một đứa trẻ còn tinh ranh hơn cả ma quỷ.

Đứa trẻ này trông rất đẹp trai, giống hệt Ngụy Bằng, nhưng đôi mắt lại rất tinh quái, như mắt của con hồ ly, lộ vẻ khôn ngoan và quỷ quyệt, thỉnh thoảng cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng nó dẫu sao cũng không phải là con người, làm sao có thể giữ lại đây?

Đứa trẻ xem thấu tâm tư của tôi, nhẹ nhàng tiến lại gần, khí âm bao quanh khiến tôi rùng mình.

“Cô ơi, cô đưa con về nhà đi! Mẹ nói con chỉ có thể ra ngoài bảy ngày, đi qua cổng quỷ một lần là xong, trong bảy ngày nếu cô đưa con về nhà, mọi chuyện sẽ êm đẹp, nợ âm của ba con cũng được trả.”

Thằng nhóc này, cũng hiểu chuyện phết.

“Vậy để ba con đưa con về nhà đi!”

“Không được.” Đứa trẻ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, mặt tái xanh như một đứa trẻ oán hận: “Mẹ nói ba con không đáng tin, vẫn nên để cô đưa con về.”

“Mẹ con không nói là cô không muốn tí nào à? Mẹ con suýt nữa dọa cô chết khϊếp!”

“Mẹ nói cô xinh đẹp và tốt bụng, nhất định sẽ đồng ý.”

Tôi lườm nó một cái: “Mẹ con, mẹ con mãi... không nhìn ra con nhỏ tuổi mà đã là cậu bé bám váy mẹ rồi.”

Để sớm tiễn đứa trẻ này đi, tôi đã đánh cho Ngụy Bằng một trận, bắt nó chuẩn bị cho tôi một ít giấy đốt và hương nến, định ngày mai sẽ tiễn đứa trẻ về nhà.

Việc tiễn nợ âm này tôi khá thạo, đã làm nhiều lần rồi.

Nhưng đỡ đẻ thì đây là lần đầu, khiến tôi nhớ mãi không quên.

Tôi là một người thông linh, có thể nhìn thấy nhiều điều khác thường. Tôi ngẫu nhiên vào nghề này, thật ra cũng không muốn đâu, tất cả là vì một tai nạn ngoài ý muốn năm tôi bảy tuổi.

Năm bảy tuổi, vì ham chơi, tôi trèo lên một cây đào và không cẩn thận bị ngã xuống, bị cành cây quẹt rách con mắt trái!

Lúc đó tôi chỉ thấy trước mắt toàn là máu và thịt, thật mờ mịt, thị lực giảm đột ngột, máu chảy ròng ròng, cả cổ họng cũng đầy mùi máu tươi.

Mẹ tôi đưa tôi chạy đến bệnh viện lớn, bác sĩ nói không cứu được nữa, còn phải lấy bỏ con mắt trái của tôi! Bà nội tôi nghe xong liền ôm tôi về nhà, trên đường cứ chửi bới lẩm bẩm nhiều điều kỳ lạ.

Về đến nhà, bà nội tôi chặn hết cửa sổ lại, bắt tôi quỳ trong phòng thờ của bà, mặc kệ mẹ tôi bên ngoài gõ cửa như thế nào cũng không để ý.

Qua 15 phút, bà nội tôi cầm một viên ngọc đỏ rực từ trong phòng đi ra, không nói một lời, ấn đầu tôi xuống, nhét viên ngọc đó vào mắt trái của tôi!

Đêm đó, tôi đau đến mức la hét cả đêm.

Cơn đau rát như lửa thiêu khiến tôi đau đớn muốn chết, cho đến ngày hôm sau, cảm giác đau mới biến mất, mắt trái của tôi dần dần lấy lại ánh sáng.

Nhưng bà nội tôi thì bị trúng gió!

Còn ánh sáng hồi phục trong mắt tôi lại thêm một mảng đỏ rực, hai thế giới trong mắt tôi chồng lên nhau, khiến tôi trở thành một người thông linh.