Chương 9

Tiểu hòa thượng nghe vậy, cười: “Lão phu nhân đừng trách, lòng từ bi của Phật Bà, trước tiên là thương xót phụ nữ và trẻ nhỏ, chắc chắn không trách lão phu nhân. Hơn nữa, những đèn dầu và hương mà lão phu nhân cúng dường ở Hải Đăng đâu có thiếu.”

Nói xong, lại vội vã gọi người khiêng kiệu đến, đưa Tống lão phu nhân lên kiệu.

Tuyết rơi liên tục cả nửa đêm, bốn phía phủ một lớp bột trắng.

Sau Kim Minh tự, trong phòng tiếp khách, hương trầm bay lên, ánh nến vàng nhấp nháy trên bàn cờ.

Cuối cùng, có một tiếng thở dài dài: “Ta thua.”

Lão già mặc áo sư màu xám, tay cầm chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, nét mặt ôn hòa cung kính, ai nhìn cũng không thể liên tưởng đến người trong quân trường, nơi mà Cửu vương gia chinh chiến khắp nơi, ra tay quyết đoán.

Những quân cờ trắng bị vứt bỏ tùy ý, Thẩm Nghiễn ngồi trên đệm, mặc áo dài đen thêu hoa văn trúc, ánh mắt nhạt nhẽo, con ngươi màu đen như màn đêm bên ngoài sân.

Nâng nhẹ hàng mi, ánh nến chiếu vào mắt, tựa như gợn sóng nhẹ nhàng.

Chuông gõ, từ xa vọng lại tiếng chuông, Thẩm Nghiễn thong thả nhìn sư phụ trước mặt, nhẹ cười: “Hiện tại, Hoàng thúc... không thể so với trước đây.”

Sư phụ mỉm cười nhẹ nhàng: "Tam Hoàng tử thận trọng lời nói, nơi đây không còn Hoàng thúc, chỉ có *tôn giả Tịnh Không thôi."

Tôn giả (尊者) là một danh hiệu kính trọng được sử dụng trong Phật giáo để chỉ những người tu hành cao cấp, có phẩm hạnh và đức độ cao, thường là các vị sư trưởng, thiền sư, hoặc những người đã đạt đến một mức độ giác ngộ nhất định trong quá trình tu hành. Từ này được dùng để thể hiện sự tôn kính và ngưỡng mộ đối với các vị này.

"Phải hay không, Hoàng thúc tự rõ."

Giọng nói lạnh lẽo như nước suối từ trên núi rơi xuống, so với tuyết trên núi bên ngoài cửa sổ càng muôn phần lạnh lẽo hơn.

Thẩm Nghiễn đứng dậy, dáng người cao lớn phản chiếu trên cửa sổ gỗ, tựa vầng trăng sáng chẳng thể với..

Tuyết trắng phủ trời, ngoài cửa sổ, hoa mai nở trong tuyết, chợt nghe một tiếng răng rắc, dường như cành mai bị gãy.

Thẩm Nghiễn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao xuyên qua cửa sổ.

Trong phòng khách thanh nhã, hương trầm bay lơ lửng.

Cửa sổ được mở ra, cả vườn tuyết hoà vào màn đêm mịt mù, cành hoa mai rơi xuống dưới cửa sổ.

Trên nền tuyết còn lưu lại dấu chân, giống như... con mèo.

Ánh mắt Thẩm Nghiễn càng trở nên sâu thẳm.

...

Gió lạnh rít gào, khi trời sắp sáng, lửa trong phòng đã tàn, không khí lạnh lẽo thấm vào người.

Tống Lệnh Chi ngủ không yên giấc, cảm giác như trở lại kiếp trước. Khi tỉnh dậy thấy Thâu Nhạn đang hầu bên giường, trái tim cuối cùng cũng an tâm một chút.