Tống Lệnh Chi thở dài, nhìn ra ý nghĩ của Ngụy Tử Uyên, nàng mỉm cười: “Chữ của chúng ta khác nhau, ngươi làm sao giúp ta viết được?”
Ngụy Tử Uyên cúi người bước lên.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua những bức thư mà Tống Lệnh Chi vừa viết xong, bút lông cầm chắc trong tay.
Không lâu sau, trên giấy tuyết lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ —
Chữ viết giống hệt như Tống Lệnh Chi viết trước đó.
Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn không thể phân biệt được.
Ngụy Tử Uyên cầm bút, lại viết thêm vài tờ.
Tống Lệnh Chi trợn mắt kinh ngạc: “Ngươi biết bắt chước sao?”
Ngụy Tử Uyên viết: Nhưng không tốt lắm, cần luyện thêm mới sẽ không nhìn ra được.
Tống Lệnh Chi cười mỉm, nhận giấy và quan sát cẩn thận: “Đã rất tốt rồi.”
Thâu Nhạn và Bạch Chỉ thấy vậy, vội vàng lấy một xấp giấy đưa cho Ngụy Tử Uyên.
Thâu Nhạn mừng rỡ: “Nếu như vậy, ngài giúp cô nương sao chép bài đi, đỡ cho cô nương ngày mai bị mắng.”
Tống Lệnh Chi cười vỗ nhẹ Thu Yến: “Ngươi nói bậy, ngươi tưởng mẫu thân dễ dàng bị gạt như vậy sao?”
Giang Thị xuất thân từ một gia đình văn chương, tổ tiên từng là *Quốc Tử Giám Tế Tửu, nếu không phải đột nhiên năm đó có sự cố , Giang Thị cũng sẽ không gả vào Tống gia làm dâu.
Quốc Tử Giám Tế Tửu (国子监祭酒) là một chức danh quan trọng trong hệ thống giáo dục và học thuật cổ đại Trung Quốc, đặc biệt dưới triều đại Minh và Thanh. Dưới đây là ý nghĩa và chức năng của chức danh này:
Quốc Tử Giám (国子监) là cơ quan giáo dục cao cấp nhất dưới triều đại Trung Quốc, tương đương với học viện quốc gia. Đây là nơi tổ chức các kỳ thi và đào tạo các học giả ưu tú cho triều đình.
Tế Tửu (祭酒) là chức vụ đứng đầu trong Quốc Tử Giám. Người giữ chức này có nhiệm vụ quản lý và giám sát toàn bộ hoạt động của Quốc Tử Giám, bao gồm việc tuyển chọn và giáo dục học sinh, tổ chức các kỳ thi và duy trì tiêu chuẩn học thuật.
Khác với Tống Lệnh Chi, một nét chữ nhỏ Giang Thị viết cũng rất đẹp, trong việc luyện chữ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Tống Lệnh Chi một tay chống cằm, ánh sáng nến lấp lánh trên khuôn mặt cô: “Trước đây ta chỉ cần không luyện chữ ba ngày, mẫu thân đã nhận ra ngay là chữ của ta viết không tốt, thậm chí thời gian ta lười biếng bà cũng biết. Và tổ mẫu cũng thường nói với ta, người kinh doanh buôn bán, chữ ‘thành’ là quan trọng nhất.”
Tống Lệnh Chi nhẹ nhàng hạ bút xuống giấy, “Nếu ta không làm tốt điều này, chẳng phải phụ lòng tổ mẫu đã đối đãi với ta sao?”
Hơn nữa, Giang Thị vốn đã không thích mình, dù Tống Lệnh Chi có đưa ra hàng nghìn trang chữ lớn, bà cũng sẽ không khen ngợi một chữ.
Ánh mắt Bạch Chỉ và Thâu Nhạn lập tức trở nên ảm đạm, lúng túng cúi đầu.
Thâu Nhạn do dự: “Vậy tiểu thư… vẫn tiếp tục viết sao?”
“Đương nhiên.” Tống Lệnh Chi không do dự, “Canh cá viên và da gà lúc nãy còn không?”
Bạch Chỉ vội vã mang lên, phục vụ Tống Lệnh Chi ăn: “Giờ đã khuya, tiểu thư đừng ăn nhiều, coi chừng bị đầy bụng.”