Tống lão phu nhân vui mừng gọi nàng là bảo bối, tự mình dạy dỗ.
Nghe Tống Lệnh Chi nói vậy, Tống lão phu nhân gật đầu, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi: “Lệnh Chi muốn nói… sổ sách của Lưu điền chủ là giả?”
Tống Lệnh Chi gật đầu: “Đúng ạ.”
Tống lão phu nhân hỏi : “Vậy Lệnh Chi định làm gì?”
“Đương nhiên không thể tha thứ cho giả sổ sách nên năm sau phải bù gấp đôi tiền thiếu hụt , nếu không thì sau này không cần ông ta quản lý điền trang nữa.”
Tống lão phu nhân gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn Tống Lệnh Chi.
Tống Lệnh Chi mỉm cười hiểu ý: “Tổ mẫu cứ nhìn con chằm chằm như vậy, có phải cảm thấy con rất khác không?”
Tống lão phu nhân cười không nói gì.
Tống Lệnh Chi nói : “Sự việc sổ sách giả này là lỗi của ông ta, con không cảm thấy áy náy khi làm vậy. Nhưng con cũng đã cho người đến làng thăm dò, con trai nhỏ của Lưu điền chủ bị bệnh nặng, hiện giờ nằm liệt giường, phải nhờ nhân sâm duy trì tính mạng. Con sẽ sai người đưa hai cây nhân sâm cho ông ta, để tránh làm phật ý những người làm khác.”
Tống lão phu nhân vỗ tay nàng : “Sử dụng cả ân và uy, rất tốt.”
Tống Lệnh Chi dựa vào vai tổ mẫu cười: “Cũng nhờ tổ mẫu chỉ dạy.”
Tống lão phu nhân : “Dù vậy, việc sư phụ yêu cầu học…”
Tống Lệnh Chi bịt tai đứng dậy, dáng người mảnh mai như cây liễu gió: “Tổ mẫu, con cảm thấy chóng mặt, phải ra ngoài đi dạo một chút.”
Nói xong, không đợi tổ mẫu trả lời, nàng vội vã đi ra ngoài.
Bạch Chỉ vội vã theo sau, miệng gọi: “Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, hãy khoác thêm áo lông công rồi đi.”
Những hạt tuyết rơi lộp độp, Bạch Chỉ một tay cầm ô giấy dầu, tay còn lại cầm đèn l*иg thêu.
Đêm tối lạnh lẽo.
Con đường đá xanh, Tống Lệnh Chi hiếm khi vui vẻ, rẽ qua các bồn hoa, theo các bậc thang đi lên.
Bạch Chỉ theo sát Tống Lệnh Chi, nhẹ nhàng khuyên: “Tiểu thư, đi tiếp về phía trước là Vọng Tiên Các rồi, vẫn nên quay lại đi.”
Tống lão phu nhân thích nghe kịch, Vọng Tiên Các là viện hát kịch do Tống lão gia xây cho mẫu thân. Vọng Tiên Các có ba tầng mái, tường đỏ ngói xanh, dưới mái treo đèn l*иg kiểu hoa giỏ đυ.c gốm.
Bóng mây ngang dọc,Tống Lệnh Chi vội vã ra ngoài, lò sưởi tay của nàng để lại chỗ phòng tiệc rồi.
Nơi này hẻo lánh, ít người hầu hạ.
Bóng cây lay động, bóng đen dày đặc hiện lên hai bên hành lang.
Tống Lệnh Chi quay lại, gọi Bạch Chỉ : “Ngươi quay lại lấy lò sưởi ở chỗ tổ mẫu.”
Bạch Chi lo lắng: “Tiểu thư, nơi này tối om, nếu một mình ở đây, lỡ gặp chuyện gì…”
Tống Lệnh Chi nhếch môi: “Đây là nhà, làm sao có thể gặp chuyện không hay? Ngươi nhanh đi rồi về đi là được.”