“Tống Lệnh Chi, năm ngoái cha tặng ta một chiếc cung Long Lưỡi, ngươi đi lấy cho ta.”
Bạch Chỉ dậm chân: “Tiểu thư.”
Tống Lệnh Chi kiên quyết: “Nhanh đi.”
Cung Long Lưỡi là loại cung tốt nhất, theo truyền thuyết làm từ gân rồng, có thể bắn trúng tâm dù cách xa trăm bước.
Ngụy Tử Uyên không nhận, tay vẫn cao nâng mũi tên.
Bạch Chỉ mất kiên nhẫn: “Đây là tiểu thư thưởng cho ngươi, sao ngươi lại chẳng biết điều như vậy?”
Ngụy Tử Uyên chỉ cúi đầu mà không nói gì.
Tống Lệnh Chi nhíu mày: “Thôi, thêm mười lượng bạc thưởng cho hắn.”
Ngụy Tử Uyên lắc đầu.
Trời lạnh đến cực điểm, tuyết lại bắt đầu rơi lác đác.
Tống Lệnh Chi ôm chặt áo choàng, chỉ cảm thấy bất lực: “Cung và ngân lượng ngươi đều không cần. Thôi, ngươi về đi, khi có phần thưởng tốt hơn sẽ thưởng cho ngươi.”
Nói xong, Tống Lệnh Chi dẫn Thu Hàn và Bạch Chi trở vào nhà.
Trên bậc thềm, tuyết trắng phủ đầy, như một lớp áo bạc.
Tống Lệnh Chi ngoảnh lại.
Chàng trai vẫn quỳ dưới mái hiên, bóng dáng kiên cường. Hắn mặc chiếc áo xanh, khuôn mặt không còn xám xịt như lần đầu gặp. Lông mày như dao cắt, tựa thu sơn, đúng là một người có dung mạo đẹp đẽ.
Gió tuyết lướt qua, Ngụy Tử Uyên cô độc quỳ trên bậc thềm xanh đá, dáng vẻ mỏng manh, như một con chó không chủ, không ai muốn.
Tống Lệnh Chi quay người, bước nhanh về phía trước, cất giọng mềm mại như tuyết rơi bên tai Ngụy Tử Uyên.
“Đêm nay tổ mẫu mở tiệc, ngươi theo ta đi, sau này ngươi cũng sẽ phục vụ bên ta như Thâu Nhạn và Bạch Chỉ.”
Hai tay nâng mũi tên cuối cùng cũng được hạ xuống.
Tối nay, Tống lão phu nhân tổ chức tiệc chiêu đãi khách quý, bàn tiệc đã được chuẩn bị từ sớm.
Dưới mái hiên, đèn đính hình thêu họa tiết *“Thánh Thọ Vĩnh Cửu” được treo cao, nha hoàn mặc lụa mịn, tay cầm khay trà sơn vàng, đi qua hành lang hai bên.
*Thánh Thọ Vĩnh Cửu" (聖壽永昌) là một cụm từ thường được sử dụng trong văn hóa Trung Quốc để chúc tụng những vị vua, hoàng đế hoặc những người có địa vị cao trong xã hội. Cụm từ này có nghĩa là chúc người đó có một cuộc sống lâu dài và thịnh vượng mãi mãi.
"Thánh Thọ" (聖壽) có nghĩa là "tuổi thọ của thánh nhân," thể hiện sự kính trọng và mong ước người đó sống lâu.
"Vĩnh Cửu" (永昌) có nghĩa là "thịnh vượng mãi mãi."
Căn phòng được trang trí rực rỡ, hai bên là những ghế tròn làm bằng gỗ sơn hồng, được trang trí bằng hoa ma xen lẫn các chậu thủy tiên. Một bên là chiếc ghế dài đen tuyền có lò sưởi bạc.
Tống Lệnh Chi mặc váy thêu họa tiết đám mây xanh lục đính ngọc bích, khoác áo choàng công phượng, tóc cài trâm bích ngọc lấp lánh dưới ánh nến.
Ngụy Tử Uyên bước theo sau Tống Lệnh Chi, khi sắp bước vào phòng, bất ngờ thấy Thâu Nhạn đưa tay chặn lại, nhẹ nhàng nói: “Chỉ Bạch Chỉ tỷ tỷ hầu hạ bên trong, chúng ta đứng dưới mái hiên đợi là được, không cần vào.”
Thâu Nhạn nói không nhỏ, Tống Lệnh Chi nghe thấy liền quay lại, cười nói với nàng: “Ở đây làm gì? Đi vào phòng uống một chén rượu nóng cho ấm người mới là chính. Nếu thật sự có việc, ta sẽ gọi các ngươi.”
Thâu Nhạn không muốn: “Tiểu thư…”
Tống Lệnh Chi: “Đi đi.”