Bạch Chỉ nổi giận, quăng khăn tay vào lòng Thâu Nhạn: “Chết tiệt, họ đang cá cược, ngươi không tìm người quản thúc , lại còn bảo tiểu thư đi đến đó.”
Thâu Nhạn cười ngượng ngùng: “Lỗi của nô tì, lỗi của nô tì, nô tì vô dụng, quên mất không nói.”
Hóa ra, các lính canh ở cổng sau thấy Ngụy Tử Uyên mang theo tên, đều ngạc nhiên vì hắn ta biết cưỡi ngựa bắn cung, cả nhóm người liền kéo đến sân tập, đánh cược xem tài bắn cung của Ngụy Tử Uyên ra sao.
Bạch Chỉ vẫn chẳng hài lòng: “Lính canh uống rượu đánh cược là điều cấm kỵ, sao ngươi cũng để họ gây chuyện thế?”
Thâu Nhạn cãi lại: “Ta đâu có biết, bọn họ đánh cược cũng không phải là nhiều lắm, chỉ là dùng trâm cài và ngân lượng trên người làm phần thưởng thôi mà.”
Tống Lệnh Chi nghe xong cũng tò mò: “Trong phủ có bao nhiêu người cược Ngụy Tử Uyên thắng?”
Thâu Nhạn do dự một chút: “Cái này…” Nàng ngượng ngùng cười hai tiếng, chỉ một ngón tay về phía Tống Lệnh Chi.
“Chỉ duy nhất một người, và đó là hắn.”
…
Mùa đông lạnh giá, gió bắc xâm nhập tận xương tủy.
Sân tập ồn ào, nghe nói trong phủ có cuộc cá cược thú vị như vậy, mọi người liền lén lút đến, lấy tiền của mình để đặt cược.
Khay trà gỗ sơn màu đỏ thẫm chất đầy các đồ trang sức và ngọc bích, ở phía bên kia chỉ có mười khối vàng.
Có lẽ số vàng này là tiền thưởng từ việc dời cây hôm trước.
Tống Lệnh Chi nhìn mà cười: “Thật đáng thương, không ai tin hắn cả.”
Thâu Nhạn đứng nghiêm, phục vụ nói : “Có lẽ tiểu thư không biết đấy, những người hay châm chọc hắn chỉ có sức mà chẳng có tài. Không biết tài bắn cung của Ngụy Tử Uyên thế nào, nếu thật sự…”
“Hắn sẽ không thua đâu.” Tống Lệnh Chi thản nhiên nói.
Thâu Nhạn ngạc nhiên: “… Tiểu thư có ý gì?”
Tống Lệnh Chi mỉm cười không nói gì.
Trên sân tập toàn là lính và quản gia, nàng không thể tiến vào, chỉ đứng trên lầu, nhìn ra xa cảnh phía dưới.
Nếu thua cuộc dễ dàng và không có chút mưu kế nào, thì *tiền trang của Ngụy Tử Uyên đã không thể bành trướng ra khắp đất nước.
"Tiền trang" (錢莊) là một thuật ngữ trong tiếng Trung dùng để chỉ các cơ sở tài chính hoặc ngân hàng tư nhân trong lịch sử Trung Quốc. Những cơ sở này thường thực hiện các hoạt động như cho vay, gửi tiền, trao đổi tiền tệ, và các dịch vụ tài chính khác. Tiền trang thường do các thương gia hoặc gia đình giàu có điều hành và có vai trò quan trọng trong nền kinh tế truyền thống của Trung Quốc trước khi các ngân hàng hiện đại xuất hiện.
Trên sân tập, ai nấy đều hô hào, tất cả nhìn về phía chàng trai đứng giữa.
Có lẽ do bị đói thường xuyên, Ngụy Tử Uyên có vóc dáng gầy yếu, trên mặt hơi xanh xao, chẳng giống những lính canh khỏe mạnh khác.
“Chỉ bắn cung suông thì có ý nghĩa gì? Ta nói, chi bằng bịt mắt lại, nếu nhắm mắt vẫn bắn trúng, đó mới gọi là có tài.”