Hạ Lăng Vân đốt Vong Trần Cư nơi mình đã cư ngụ mấy trăm năm, tạm thời sẽ
ngụ ở phòng khách bên trong đại điện nghị sự Thiên Linh Môn. Ngày hôm
sau phát hiện ra rận, hắn đã hỏi thăm tiểu hồ ly đang nhe răng trợn mắt: "Ngươi quyết định sử dụng thuốc trừ rận, hay là chọn cạo lông hồ ly?"
Hiệu suất của dược phòng nhanh chưa từng có, ngày hôm sau đã chế ra mười nồi nước thuốc sền sệt. Thường Hưng đại biểu cho Hạ Lăng Vân lấy ba
phần, hai phần là hắn và trưởng lão dùng, còn một phần đầy cả một chậu
gỗ là để cho tiểu hồ ly có bộ lông dày ngâm đấy.
Dùng thuốc còn tốt hơn nhiều so với cạo sạch lông, nhưng mà cái mùi
này... Các đệ tử đi lĩnh thuốc cau mày, có một số nữ đệ tử thậm chí nghĩ mình không tiếp xúc mấy với đám linh sủng, có lẽ không lây rận, định
không cần.
Tuyết Hoa dưới uy hϊếp của Hạ Lăng Vân, nhìn cái chậu xanh thẫm tỏa ra
mùi thuốc gay mũi khiến người khác phải buồn nôn kia. Mũi người còn có
thể chịu được, mũi hồ li của nàng mới ngửi một chút đã muốn đem toàn bộ
thức ăn đêm qua nôn sạch.
"Tuyết Hoa..." Hạ Lăng Vân nhíu mày.
Cạo sạch da lông, không thối, mặc y phục? Hay là cắn răng chịu mùi dược
xông chết cái mũi hồ ly của nàng, bảo toàn một thân da lông hoàn mĩ?
Tuyết Hoa do do dự dự, không cách nào quyết định.
Thấy nàng không quyết định được, Hạ Lăng Vân bắt lấy nàng, trực tiếp
nhân vào chậu gỗ, thấy da lông nàng đã ngấm màu xanh sẫm của nước thuốc, sau đó vớt bã thuốc chà sát khắp người nàng, rồi cẩn thận chải da lông, khiến toàn bộ lông của nàng ngập tràn nước thuốc.
"Oa oa__" Gϊếŧ nhân, à không gϊếŧ hồ__
Tuyết Hoa kêu thảm thiết, mũi không ngừng hắt xì. Như vậy thật sự là quá tổn thương khứu giác hồ ly của nàng rồi, nàng bị hun sắp té xỉu.
Hạ Lăng Vân chịu đựng mùi thuốc khó ngửi tắm rửa cho nàng mấy lần, sau
đó mang tới hai tấm lụa bọc nàng lại, chỉ lộ ra cái mắt và mũi.
Chàng muốn biến ta thành xác ướp?
Hai mắt Tuyết Hoa rưng rưng nhìn hắn, đồng thời liên tục hắt xì.
"Tuyết Hoa, chỉ cần chịu đựng năm canh giờ, ngươi có thể tẩy sạch nước
thuốc." Hạ Lăng Vân ôm nàng vào buồng, sau đó đặt nàng lên giường ngủ.
Làm sao có thể chịu đựng mười tiếng.
"Ngaooo... ắt xì.... ô ô.... ắt xì...." Tuyết Hoa thấp giọng ai oán kêu, một cái là một cái hắt xì.
Hạ Lăng Vân quay người ra ngoài, cảm thấy tóc mình quá dài, bôi nước
thuốc có chút phiền, lập tức để Thường Hưng cắt tóc tới ngang vai.
Sau khi cắt tóc, hắn cầm nước thuốc về phòng, đóng cửa bôi lên tóc mình.
Ai, đều là nàng hại.
Trải qua cảm giác áy náy lúc ban đầu, lúc này Tuyết Hoa cảm thấy bình
thường cố gắng nhích người, nằm lì trên giường thưởng thức nam thần. Sau khi Hạ Lăng Vân làm ướt tóc bắt đầu cởϊ qυầи áo, nàng mở to hai mắt
nhìn.
Rận thích nhất trốn sâu vào những bộ lông, trên thân người nơi có nhiều lông nhất chính là...
Thân hình thon dài ưu mĩ lộ ra trước mắt...
"Ngao...ngao...ngao..." Tuyết Hoa phát ra tiếng kêu giống tiếng sói tru. Nam thần, trước mặt người ngoài vĩnh viễn lạnh lùng như nguyệt, là Tiên Quân tuyệt mĩ lúc này không mặc gì đứng trước mặt nàng, không có gì
khác với những người đàn ông thế tục.
Sau khi Hạ Lăng Vân bôi thuốc nước đổi quần áσ ɭóŧ, sau đó khoác một cái áo mỏng, bọc quần áo bẩn quăng ra ngoài, rồi đi tới chỗ Tuyết Hoa đang
bị bao bọc nói, "Nếu cảm thấy thời gian trôi qua lâu thì hãy luyện
công."
Tu sĩ chỉ cần đi sâu vào trạng thái tu luyện, sẽ không cảm giác về thời
gian nữa, đợi lúc chấm dứt tu luyện đã đủ năm canh giờ, thậm chí có thể
vài thập niên.
Tuyết Hoa vẫn còn hắt xì nhìn hắn oa ô gọi. Hạ Lăng Vân lập tức hiểu rõ, mỉm cười nói: "Với tình huống này của ngươi xác thực không thể nào ổn
định tâm thần mà tu luyện." Hắn chỉ cảm thấy mùi vị của nước thuốc này
hơi khó ngửi, nhưng cái mũi hồ ly của nàng thì không chịu nổi.
Tâm Hạ Lăng Vân như giếng cổ, rất nhanh bình tĩnh lại, chỉ là bên người
có một tiểu hồ ly liên tục hắt xì, hắn không thể để nàng cảm thấy hắn
không quan tâm nàng, đành phải ngồi xếp bằng trên giường, xuất ra một
túi các loại trái cây, cùng ăn với nàng.
Lúc ăn trái cây, hắn thuận tiện nói cho nàng những nơi sản sinh ra các
loại trái này, dược dùng hiệu quả, được hắn thu vào vòng tay Càn Khôn
lúc nào, và tại sao hắn lại tới những nơi đó.
Vì tiểu linh hồ cho hắn cảm giác nàng rất thông minh, cho nên hắn rất nhanh trở thành bà già nói nhiều rồi.
Hạ Lăng Vân tự giễu, phảng phất lại nhớ tới thời kì dạy bảo đám đồ đệ.
Cuộc đời này cho tới bây giờ, hắn thu nhận mười hai đồ đệ, trong đó có
bốn đồ đệ qua ba mươi tuổi mới tới cạnh hắn. Còn đám đồ đệ trước khi
hiểu chuyện, là hắn đảm đương nhiệm vụ vừa là sư phụ vừa là phụ thân
đấy. Bởi vì có kinh nghiệm chiếu cố hài tử, hắn coi nàng như là trẻ nhỏ
dạy bảo, còn rất chú ý tới tâm lý trạng thái của nàng.
Thời gian lải nhải chấm dứt là nửa đêm, tiểu hồ ly lúc này đã ngủ rồi, hắn cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người trong Thiên Linh Môn đều sử dụng nước thuốc trừ rận,
sau khi bị dày vò năm canh giờ, tất cả đồng loạt lao ra ngoài tắm rửa.
Hạ Lăng Vân cũng không ngoại lệ. Lúc hắn ôm tiểu hồ ly toàn thân bọc tơ
lụa ra khỏi cửa phòng, có rất nhiều người đã tới bên hồ Nữ Thần. Hồ Nữ
Thần là hồ không có quy tắc hình dạng, bên hồ có rất nhiều chỗ quanh co
khúc khuỷu, hình thành bảy tám khu vực kín đáo.
Bởi vì Thiên Linh Môn ngay cạnh hồ Nữ Thần, người trong môn vô cùng rõ
địa hình của hồ, những địa phương tốt đều bị chiếm giữ, người nào chậm
chân đành phải múc nước về phòng tắm rửa. Những tu sĩ cao cấp đã quen
thuộc địa hình Thiên Trụ Sơn, nhanh chóng dùng Ngự Kiếm phi tới nơi khác tắm rửa.
Hạ Lăng Vân nói với tiểu hồ ly trong ngực: "Ta mang ngươi tới thung lũng Tây Bắc, chỗ đó có suối nước nóng." Hắn đoán chừng bên kia cũng có
người, nhưng sẽ không rầm rộ như hồ Nữ Thần.
Tắm suối nước nóng? Được.
Tuyết Hoa vui vẻ "Oa ô" lên hai tiếng.
Ôm tiểu hồ ly bay bay về phía Tây Bắc, lướt qua mười ngọn núi, Hạ Lăng
Vân đi tới một sơn cốc có rất nhiều tòa thực vật sinh trưởng. Không khí
trong Sơn cốc tràn ngập mùi lưu huỳnh, miệng hang còn có chút hơi nóng.
Tiểu hồ ly nhắm mắt lại cảm ứng, phát giác ra linh khí hỏa đậm đặc nhất trong linh khí thiên địa ở đây.
"Tuyết Hoa, về sau ngươi có thể tới đây tu luyện hỏa linh lực." Hạ Lăng
Vân nói. Hắn phát hiện nàng có thể chất đặc biệt hấp dẫn linh khí thủy
hỏa, cho dù không phải nơi tràn ngập linh khí thủy hỏa cũng có thể hấp
thu rất nhiều, cho nên suối nướng nóng cũng không phải là mấu chốt quan
trọng trong quá trình tu luyện của nàng.
"Ồ." hắn đột nhiên "Ồ" lên một tiếng, bước nhanh về phía trước, cao
giọng nói, "Nữ đệ tử phía trước, dừng bước." Hắn cảm giác được có hai nữ đệ tử tới suối nước nóng tắm rửa.
Nghe được tiếng kêu của hắn, hai nữ đệ tử đang đi phía trước lập tức quay lại, nhìn thấy Hạ Lăng Vân.
"Đệ tử Tả Phượng Nghi, Liễu Thanh Lăng tham kiến trưởng lão." Các nàng
cung kính ôm quyền thi lễ với Hạ Lăng Vân. Các nàng cũng giống như những người mà Tuyết Hoa chứng kiến trên đường đi, đầu tóc bọc vải kín, trên
người tỏa ra mùi thuốc.
Thiên Linh Môn xem như là môn phái tu tiên nhỏ, nhưng đệ tử cũng có ba
đến năm trăm người, Hạ Lăng Vân hơn tám trăm tuổi ngoại trừ các đệ tử,
đồ tôn trực hệ thì không thể biết hết được. Hắn không biết hai người này là đệ tử của ai, nhưng xác định không phải đồ tôn của hắn, nhưng mà cái này không ảnh hưởng đến việc hắn sai khiến các nàng làm việc.
"Tả Phượng Nghi, Liễu Thanh Lăng, linh sủng của ta là tiểu hồ ly giống
cái, thích hợp tắm rửa cùng với nữ hài tử." Hạ Lăng Vân nói, "Các ngươi
giúp ta tắm rửa sạch sẽ cho nó."
Hắn thoáng cảm ứng, hai đệ tử này dáng vẻ bề ngoài tầm mười bảy mười tám tuổi, linh căn là hỏa, thổ, được tu vi nhị phẩm linh lực. Bên hồ nữ
thần linh khí thủy tràn đầy, linh khí hỏa ít, đệ tử có linh căn hỏa phải thường xuyên bay tới suối nước nóng tu luyện hỏa linh lực.
Nghe xong ủy thác của trưởng lão, Tả Phượng Nghi và Liễu Thanh Lăng vừa
mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Trưởng lão yên tâm, chúng con sẽ giúp người
tắm rửa tiểu linh hồ thật sạch sẽ." Trưởng lão Tiên Quân đối với các
chúng đệ tử mà nói là truyền thuyết, có thể làm việc vì trưởng lão thật
sự là vinh hạnh của các nàng.
Xoa nhẹ đầu tiểu hồ ly, Hạ Lăng vân nói: “Tuyết Hoa, ngươi thuận tiện
thì ghi nhớ hình dáng của những nữ tử nhân loại, điều này trợ giúp lớn
đối với quá trình biến hóa trong tương lai của ngươi.” Đây là cơ hội tốt để Tuyết Hoa có thể nhận biết cơ thể của nữ giới.
“Oa ô.” Tuyết Hoa hiểu ý kêu lên một tiếng. Thật ra nàng muốn cùng nam
thần tắm rửa, nhưng giờ phút này lông của nàng một màu xám xịt, nàng cảm thấy vẫn là thôi không nên.
Hóa ra trưởng lão muốn các nàng tắm rửa cho tiểu linh hồ là còn có ý khác.
Tả Phượng Nghi và Liễu Thành Lăng hai mặt nhìn nhau, trên mặt có chút xấu hổ.
Đưa tiểu hồ ly tới thác nước, Hạ Lăng Vân chỉ đạo, “Các ngươi phải chăm sóc nó thật tốt.”
“Vâng, xin trưởng lão yên tâm.” Tả Phượng Nghi và Liễu Thanh Lăng trăm miệng một lời nói, một người đưa tay nhận lấy tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa ngắm nhìn Hạ lăng Vân, không yên lòng kêu hai tiếng. Hạ Lăng
Vân nghe hiểu ý tứ của nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Tuyết Hoa, sau khi tắm
rửa xong sẽ gặp lại ở chỗ này, ta sẽ mang ngươi về nhà.”
Trưởng lão đối xử với linh sủng rất ôn nhu nha, thật muốn biến thành linh sủng của người.
Hai nữ tu sĩ trẻ tuổi không nhịn được thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Xung quanh ôn tuyền rất nhiều cây cối, Tả Phượng Nghi và Liễu Thanh Lăng cởi vải trùm đầu, cởϊ qυầи áo nhảy vào trong nước, sau đó cởi bỏ tơ lụa đang bọc tiểu hồ ly ra.
Tuyết Hoa được giải phóng lập tức nhảy vào trong ôn tuyền, không ngừng
di chuyển trong nước, cố gắng dùng nước loại trừ những con rận trên
người.
“Tuyết Hoa ngươi lại đây, ngươi làm như vậy sẽ không rửa sạch được.” Tả
Phượng Nghi cười nói, sau đó ôm nàng tới gần, cầm một bánh xà bông thơm
xoa khắp toàn thân nàng, sau đó nhẹ nhàng vò vò da lông tiểu hồ ly. Đây
là linh sủng yêu thích của trưởng lão, nên nàng bỏ qua bản thân giúp nó
tắm rửa trước.
Nước thuốc màu xanh từ trên người Tuyết Hoa chảy xuống, may mắn nước
trong ôn tuyền lưu động, nước bẩn chảy xuống dưới, thượng du không ngừng có nước chảy tới bổ sung.
“Làm thế nào bây giờ? Tuyết Hoa là hồ ly lông trắng đúng không? Tắm
không sạch?” Sau khi tắm rửa cho tiểu hồ ly thật lâu, Tả Phượng Nghi
nhíu mày. Nàng đã tắm hai lần bằng xà bông cho tiểu hồ ly, nhưng lông nó vẫn là màu xanh đậm.
“Màu trắng dễ bị nhuộm, rửa không sạch cho tiểu hồ ly cũng không phải là lỗi của chúng ta, Hạ trưởng lão cũng không trách đâu/.” Liễu Thanh Lăng bình tĩnh nói.
Nhân loại tóc màu đen, sau khi rửa sạch nước thuốc vẫn là màu đen, ngoại trừ còn chút mùi thuốc thì cũng không nhìn ra.
Tuyết Hoa cúi nhìn lông mao của mình, vẻ mặt囧囧囧: Lông mao tuyết trắng của nàng toàn bộ biến thành màu xanh đậm.
Thanh Hồ thì Thanh Hồ đi, dù sao màu sắc cũng đều, nhìn cũng không tệ lắm.
Nàng tự an ủi mình.