Chương 10: Quyết tâm của tiểu hồ Ly

Hạ Lăng Vân ôm tiểu linh hồ sạch sẽ đi vào trong phòng, đặt nó lên giường, dò hỏi: "Tiểu tử ngươi đang nghĩ cái gì thế?"

Hắn cảm thấy vẻ mặt của nó khá là đăm chiêu. Tiểu linh hồ biết suy nghĩ

phức tạp vậy sao? Nếu có thể cùng nó ký khế ước linh sủng, hắn đã cảm

ứng được tư duy của nó rồi.

"Oa ô ~~" Tuyết Hoa ngửa đầu nhỏ làm nũng kêu một tiếng sau đó chạy đến chỗ gối đầu tìm kiếm một vị trí tốt để nằm xuống.

"Ngươi muốn ngủ ở trên gối của ta?" Hạ Lăng Vânkhẽ xoa xoa lỗ tai vểnh lên của nàng,mỉm cười nói, "Vậy thì ngoan ngoãn nằm một chỗ, ta đi ra

ngoài rửa mặt một chút." Nói xong, hắn đứng dậy rời đi phòng ở.

Nam thần cho phép ngủ cùng một chỗ nha!

Tuyết Hoa vui vẻ nở nụ cười một lúc rồi nàng lại trở nên trầm tư.

Bình thường chẳng có ai lại điên mà chạy đến Hằng Cổ Quần Sơn sinh con vì đây là khu vực sinh sống của tinh linh yêu quái. Mẫu thân của Lệ

Quân Hoa cố tình sinh ra Lệ Quân Hoa ở trong núi rồi chết, nhiều khả

năng là bị truy sát.

Đó là mẫu thân, vậy thì phụ thân của Lệ Quân Hoa ở đâu?

Nếu như nơi này đúng là thế giới trong tiểu thuyết, vậy thìđiều kiện

của Lệ Quân Hoa rất phù hợp với thân phận nữ chủ: thân thế nhấp nhô,

trên người mang huyết hải thâm cừu và còn có cả bàn tay vàng.

Nếu như Lệ Quân Hoa là nữ chủ, vậy ta là ai? Nữ phụ???



Nghĩ đến đây Tuyết Hoa nhất thời giật mình. Lệ Quân Hoa có được thần

khí chính phẩm, mình chỉ có đồ nhái thần khí; nhiệm vụ mà âm thanh trong mộng nói cho mình là ngăn cản Lăng Vân trở thành một phần trong hậu

cung của Lệ Quân Hoa.

Hóa ra, trên thế giới này Lệ Quân Hoa là nữ chủ, chính mình thì xuyên

việt thành pháo hôi tiểu hồ ly, tương lai nàng trở thành nữ phụ khiến

người ta ghét.

Nữ phụ có thể ngăn cản nữ chủ sao? Đồ nhái thần khí khẳng định không

lợi hại bằng chính phẩm thần khí! Nam chủ sẽ thuộc về nữ chủ, nàng ngăn

cản Hạ Lăng Vân không thích Lệ Quân Hoa bằng cách nào đây?

Tuyết Hoa có chút uể oải, thân thể bất an đến vặn vẹo, nằm sấp rồi trở mình nằmngửa sau đó cuộn gọn người lại. Mặc kệ tư thế gì, nàng đều

cảm thấy không thoải mái.

Hạ Lăng Vân trở về nhìn đến tiểu linh hồ ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng ngao ô ngao ô gọi.

Nó làm sao có thể đáng yêu như thế?

Trên mặt hắn thoáng hiện một nụ cười giống như vầng trăng rằm sang nhuộm đẫm khuôn mặt tuấn mĩ sáng rực.

"Ngươi làm sao vậy?" Hắn giữ tiểu bạch hồ đang lăn qua lăn lại, đem nó ôm vào trong ngực, ngón tay vuốt ve cái đuôi xoã tung mềm mại xinh đẹp.

Người sẽ yêu thương một nữ nhân đa tình rồi bi thương đến hộc máu đó? Người biết chưa?

Tuyết Hoa hướng tới hắn đồng tình ô ô gọi.

" Ngươi cảm giác sợ hãi, bởi vì ta không ở trước mặt ngươi?"

Hạ Lăng Vân trấn an tiểu linh hồ, mỉm cười nói, "Ta đi ra ngoài một lúc thôi, không quá lâu đâu."

Nam thần... Nam thần rất ôn nhu nha, để cạnh nữ chủ đa tình thì thật quá lãng phí.

Tuyết Hoa ngắm nhìn hình dáng ngũ quan hoàn mỹ trên khuôn mặt hắn, tim bỗng đạp nhanh dữ dội.

"Tuyết Hoa, ngươi ban ngày ngủ rất nhiều, nếu ngươi không ngủ được, có thể đi luyện công hoặc là đi loanh quanh trong thôn. Chú ý, không cho

cắn động vật mà thôn dân nuôi dưỡng." Hạ Lăng Vân nói, bỏ đi áo dài phía ngoài màu xanh, mặc đơn y tiết khố lên giường.

"Nga." Tuyết Hoa phát ra âm thanh không khác tiếng người lắm. Nàng

không phải là hồ ly bình thường, không bao giờ nghĩ đến ăn trộm gà của

thôn dân đâu.

Hạ Lăng Vân nghiêng người quay lưng lại tiểu hồ ly, nhắm mắt lại, mơ màng ngủ. Tuyết Hoa ghé vào bên gối nhìn ót sau của hắn.

Từ góc độ này nhìn, tóc ở ót nam thần nồng đậm, tóc dài như tơ mềm

mượt. Nàng tiến lên trước ngửi, cảm thấy rất dễ chịu, hương khí thanh

nhã không thể diễn tả nên lời.

Nam thần, nam thần, nam thần của ta... Lệ Quân Hoa kia thật đáng ghét.

Ngô, nhiệm vụ của nàng không phải là ngăn cản hắn trở thành hậu cung

của Lệ Quân Hoasao? Nàng có bàn tay vàng, ở thời điểm nữ chủ năm tuổi,

nàng gặp gỡ được nam chủ, nàng cũng có ưu thế của mình, sao có thể

không cố gắng?

Nghĩ đến đây, Tuyết Hoa đột nhiên có ý chí chiến đấu đứng lên, há mồm

lộ ra lợi bén nhọn, vươn ra sắc bén móng vuốt bắt đầu mài móng vuốt: cho dù ta là nữ phụ, ta không thể là pháo hôi; ta gặp nam chủ trước cho nên ta nhất sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ngăn cản nam thần trở thành một phần

trong hậu cung của nữ chủ.

Nghe thấy âm thanh của cái gì đó bị cắt, Hạ Lăng Vân lập tức xoay

người lại, nhìn thấy tiểu linh hồ vẻ mặt hung ác, dùng sức mài móng

vuốt.

"Tuyết Hoa, ngươi đang làm gì đó?" Hắn đau đầu hỏi. Cái giường này mới tinh, không biết là củamẹ tử của thôn trưởng chính mình hay là phụ nhân từ trong thôn mượn đến chiêu đãi hắn, hiện tại linh sủng của hắn đem

giường phía dưới và đệm giường làm hỏng.

A?

Tuyết Hoa ngây ngốc giơ móng vuốtlên.

"Tuyết Hoa, ngươi muốn mài móng vuốt nên đi tìm tảng đá ma đi, đừng phá hư đồ của người ta." Hạ Lăng Vân nghiêm

túc chỉ bảo. Người trong thôn sinh hoạt không dễ dàng, ngày mai hắn lúc rời đi phải bồi thường tiền cái giường.

Mài móng vuốt?

Tuyết Hoa nhìn móng vuốt sắc bén của chinh mình rồi nhìn lại những vết cào sâu trên chiếc đệm mới trải, đành giả ngu, nũng nụi bò về hướng

tiên quân

Tiểu hồ ly tuy rằng thông minh nhưng không hiểu chuyện, hắn cần tốn thời gian chỉ bảo.

Hạ Lăng Vân cho rằng mình ngủ, tiểu hồ ly cảm giác vắng vẻ, dùng loại

phương pháp này hấp dẫn chú ý chính mình, đành phải khẽ xoa xoa đầu nhỏ, nói: "Tuyết Hoa, không cho dùng móng vuốt loạn. Móng vuốt của ngươi sắc bén, sẽ phá hư đồ."

"Oa ô ~~" ta biết.

Tuyết Hoa cười vui vẻ, một đôi hồ ly mắt cười được như hai mảnh trăng khuyết.

Sợ nó cảm thấy tịch mịch, Hạ Lăng Vân quay mặt hướng về phía nó ngủ.

Cảm giác trong bóng đêm ánh mắt nó đang phát quang ảnh hưởng chính mình, hắn đành phải nói: "Tuyết Hoa, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi hoặc là nhắm

mắt lại cùng ta nghỉ ngơi hoặc là đi ra ngoài chơi." Hồ ly là động vật

sống về đêm, Tuyết Hoa ban ngày ngủ no, hắn chỉ có thể an bài như vậy

nó.

"Ngao ô." Tuyết Hoa nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhảy xuống giường, chạy

đến cạnh cửa, dùng sức đẩy cánh cửa khép hờ, chen ra ngoài.

Hạ Lăng Vân thấy nó lựa chọn đi ra ngoài cũng không để ý, bởi vì ở

thôn trang nhỏ này đối với nhị phẩm linh thú mà nói thực an toàn.

○○○

Người của thế giới này thức dậy, làm việc lúc mặt trời mọc và đi nghỉ

khi đêm xuống, ban đêm hầu hết mọi người đều ngủ sớm, không ngủ cũng tắt đèn sớm, tránh lãng phí dầu.

Tuyết Hoa đang dạo chơi quanh thôn bỗng dừng lại, dựng thẳng lỗ tai.

Mẹ, con muốn trở nên tài giỏi, mạnh mẽ như vị tiên nhân chiều nay.

Ngủ đi, đứa nhóc này, ngươi không có tư chất tu tiên.

Mình ơi, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa được không? Biết đâu may mắn nó có tư chất tu tiên thì sao?

Xéo qua một bên đi, ta đã sinh cho ngươi bốn đứa con trai còn chưa đủ

sao, ngươi còn muốn ta sinh nữa? Tổ tiên nhà ta tích không đủ đức nên

con cháu không có duyên với con đường tu tiên.

Tỷ tỷ, tiên nhân thật anh tuấn nha, muội tình nguyện làm nha hoàn cả đời chỉ hầu hạ hắn.

Si tâm vọng tưởng! Nha hoàn của tiên nhân cũng là tiểu tiên nữ, vĩnh

viễn xinh đẹp, trẻ tuổi, không giống những người phàm tục chúng ta sinh

lão bệnh tử, vài chục năm nữa rồi sẽ già...

Hôm nay, thôn dân còn chưa ngủ, mọi người đều đang bàn tán về vị tiên

nhân trẻ tuổi chiều nay, Tuyết Hoa bỗng cảm thấy vô cùng vinh

quang,ngẩng đầu ưỡn ngực cước bộ nhẹ nhang đi nhiều.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai mẹ con.

"Hoa Hoa, những gì ta nói con đã nhớ kỹ chưa? Chỉ cho phép ghi nhớ

trong đầu, tuyệt đối không được nói cho người khác biết, đối với sư phụ

tương lai, con cũng không được phép nói."

"Vâng, mẹ, con đã biết."

Nàng chạy nhanh đến vị trí của âm thanh phát ra, sau đó nhảy qua

tường, lẻn vào tiểu viện, dung móng vuốt chọc thủng một lỗ trên của sổ,

ghé mắt nhòm. Mục đích chinh của đêm nay là thăm dò Lệ Quân Hoa, xem

nàng có điểm đặc biệt.

Trong phòng ngủ, hai mẹ con Lệ Quân Hoa đưa lưng về phía cửa sổ.Dù là

trong đêm đen, Tuyết Hoa vẫn nhìn thấy trên khuôn mặtnhỏ nhắn của Lệ

Quân Hoa lóe ra nước mắt, trên tay túm một cái túi gấm màu đỏthêu

Phượng Hoàng.

"Mẹ con nói, ở Tu Tiên giới sẽ có nhiều kẻ xấu gϊếŧ người đoạt bảo cho nên di vật nàng để trong túi Càn Khôn, con cũng không cần tiếc nuối."

" Mẹ concòn nói trong thân thể con cất giấu một pháp bảoThượng Cổ. Đây là pháp bảo chân chính lợi hại nhất ở Ngũ Nguyên đại lục, hơn nữakhông

một ai có thể cướp đi."

" Conphải học được cách tu luyện trước rồi dụng tâm kêu gọi pháp

bảo,nó sẽ xuất hiện; con cũng chỉ cần dụng tâm thu hồi, nó sẽ trở lại

trong thân thể của con."

" Pháp bảo này có tính ẩn nấp rất mạnh. Lúc tu luyện, con chỉ cần lén

để trên tay hoặc đặt dưới mông, tiên quân sẽ chỉ cảm thấy thể chất của

con dễ dàng hấp dẫn linh khí chuyển hóa linh lực."

Dưỡng mẫu của Lệ Quân Hoa ôm chặt nàng, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói

lại di ngôn của mẹ đẻ nàng. Nữ nhi mới năm tuổi, điều nàng nói đêm nay

chưa chắc con bé đã nhớ hết nhưng qua tối nay con gái nàng phải rời đi

,nếu bây giờ không nói thì về sau cũng không có cơ hội.

Lệ Quân Hoa tựa vào trong lòng mẹ, trầm mặc nghe, trên khuôn mặt nhỏ

nhắn tràn ngập kích động cùng vui sướиɠ. Ngẩng đầu nhìn sang mẫu thân,

nàng có chút thương tâm.

"Mẹ, người chờ con mười... Mười lăm năm, con nhất định mang theo tiên

đan trở về cho người ăn, làm cho người và cha trường sinh bất lão." Nàng vội vàng nói.

"Cha mẹ đều là người thường, ở trong tiểu sơn thôn nhỏ bé này, trường

sinh bất lão thì có ý nghĩa gì đâu? Tương lai nếu con có thể trở về cho

chăm sóc cha mẹ trước lúc lâm chung thì không uổng công chúng ta nuôi

ngươi năm năm này." Mẫu thân của Lệ Quân Hoa vui mừng nói, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi.

Nữ nhi sớm tuệ, thiên tư thông minh, lại là con của tiên nhân, nàng

không thể để cho nó sống cả đời ở nơi hoang vu hẻo lánh này được. Trùng

hợp có tiên nhân đi ngang qua, nhìn rất ôn hòa, nàng mới đồng ý đưa con

bé đi tu tiên, lại nói rõ cho nàng biết thân thế. Nàng hi vọng nữ nhi

không phụ kỳ vọng, trở thành nữ tiên lợi hại hơn so với mẹ ruột, tương

lai thay mẹ đẻ báo thù.

Tuyết Hoa cũng sớm đoán được thân thế nữ chủ nhấp nhô, nhiều khả năng đêm nay dưỡng mẫu sẽ kể rõ thân thế cùng bí mật.

Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài nha, thoạt nhìn dưỡng mẫu hèn

mọn hèn yếu, đối tiên nhân đầytôn kinh nhưng lại biết che dấu bí mật

quan trọng nhất.

Pháp bảoThượng Cổ? Cáp, nhất định là mai hoa Ngũ Hành bằng thủy tinh, còn có tên thần khí ngưng tụ thiên địa linh khí.

Lệ Quân Hoa, ta bám được nam chủ, ngươi cũng sẽ bái sư học nghệ, chúng ta đều có thần khí, tuy rằng thần của ta là đồ nhai nhưng chúng ta vẫn

có thể tỷ thí, nếu ngươi đem nam thần thu vào hậu cung thì ta nhất định

liều mạng với ngươi. Đu sao hoa daod của ngươi cũng bay đầy trời rồi,

thiếu đi một nam nhân cũng không sao cả.

Nghĩ đến đó, Tuyết Hoa rực lên ý chí chiến đấu, ánh mắt bắn lục quang bốn phía.