- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Hồ Mệnh
- Chương 27: Bách Dạ x Hạc Hý Anh
Hồ Mệnh
Chương 27: Bách Dạ x Hạc Hý Anh
Hạc Hý Anh vẫn cho mình đúng nói.
- Dơ bẩn chính là dơ bẩn ngươi không hiểu tiếng người sao.
Bách Dạ mỉm cười nói.
- Vậy ta sẽ cho ngươi biết dơ bẩn thật sự là thế nào.
Bách Dạ vừa nói song liền lấy dây lưng của nàng nhanh như chớp buộc tay nàng lại ném nàng lên giường. Quay đầu đi ra ngoài, đơn giản xử lý vết máu trên người, rồi đi qua phòng bếp lấy một sợi dây thần quay lại.
Hạc Hý Anh bị người buộc lại cảm giác lo sợ, không ngừng la lớn tìm cách bỏ chạy, nàng chạy tìm vật có thế cắt đi sợi dây trên tay, nhưng là không thấy chỉ có thể chạy loạn đến cửa mong thoát thân chỉ là không ngờ cửa đã bị người dùng vật cản lại, nàng đi đến cửa sổ chạy ra ngoài, chỉ là quá trễ người kia đã quay lại nhanh như chớp nắm lấy nàng kéo nàng về giường, đẩy ngã nàng trên giường buộc dây thần vào hai cổ chân nàng kéo rộng chân ra hết cỡ, nàng hoảng sợ đến cực độ không biết người kia là làm gì mình, hai tay được cởi trói chỉ là nhất thời rồi lại bị giang ra buộc chặt. Miệng bị nhét mảnh vải chỉ có thể um um vô lực giảy giụa
Sao khi buộc chặc nàng lại, nhét vải vào miệng nàng tránh nàng cắn lưỡi tự tử.
- Để hôm nay ta xem ngươi dơ bẩn hay là ta dơ bẩn.
Bách Dạ lấy con dao nhỏ luôn mang theo bên người mình nhẹ nhàng cắt bỏ y phục trên người nàng, đôi mắt sợ hãi mở to đến hết cỡ, Bách Dạ càng hưng phấn vì mình sắp trả được thù, làn da hồng nhuận hiện ra trước mặt nhưng Bách Dạ không hề có cảm giác với cơ thể này dù chỉ một chút, bầu ngực căng bóng, cũng thật bình thường, cơ thể thì không thiếu mở thừa thật sự rất thua kém. Một mảnh rong tầm càng khiến cho Bách Dạ không thích, nàng cầm con dao tuy nhỏ nhưng mà sắc bén từng chút, từng chút, mỗi một dao đưa xuống là một mảnh rong tầm biến mất, đến khi không còn mảnh nào Bách Dạ mới hài lòng thổi đi những thứ còn vương lại. Lấy tay mở ra hai mép thịt, một mảnh hồng hào non nớt hiện ra, nơi đáy vừa sạch vừa bóng nhưng lại khô ráo cực kì. Nàng đưa tay chạm lên thật nóng ấm, nàng biết khiến cho một người dơ bẩn chính là thứ này một lớp thịt mỏng manh, chỉ cần làm nó thủng đi thì người bị trói buộc này liền không còn trong sạch, nhưng nàng không quan tâm, đó không phải chuyện của nàng, bên ngoài ánh sáng vẫn còn gây gắt chiếu vào phòng, rõ ràng đến từng lỗ chân lông. Nàng lấy tay nhẹ ấn vào đỉnh hồng hào kia, đôi chân buộc chặt liền dùng sức khép lại, nàng càng muốn cho người này khổ sở, lấy tay gãy nhẹ rồi đến mạnh mẻ, qua một lúc đâu đỉnh hồng ấy càng đỏ thẫm, nhưng vẫn khô hóc như thường, lấy tay mở cửa động ấy càng rộng ra nàng thấy rõ cấu tạo lớp màng ấy, một màng trắng hồng, có những lỗ nhỏ li ti be bé. Đây có lẻ cũng là cơ hội cho nàng nghiêm cứu xâu vào thứ này. Một tay nàng banh rộng ra đôi mắt châm châm nhìn thẳng một tay còn lại từ từ tiến vào, vừa chạm đến lớp mỏng ấy, liền có sự co giản, khi đâm sâu vào thì máu đỏ liền nhỏ ra. Nàng lấy tay đâm sâu vào rồi mạnh mẻ lấy lại không một chút nương tay. Qua một lúc nơi ấy như ngậm chặc tay nàng không muốn nhả. Nàng càng thích trí với sự khám nghiệm. Nhiêu đó với nàng chưa đủ, bây giờ với nàng xung quanh là gì nàng không màng, nàng ra ngoài, hái những quả dưa chuột từ bé đến lớn mang vào rồi cả cà chua điều được rửa sạch. Nàng cầm từng quả thay phiên nhau đưa vào từ một quả dưa nhỏ như vừa khích đưa không một chỗ thừa, rồi tới quả to nhất thế nhưng vẫn có thể tiến vào làm nàng không khỏi có chút bất ngờ thật kì diệu, từng nhịp đẩy đưa vào vào ra ra, nhưng nàng từng đọc trong sách sao khác bên ngoài như thế, từng lần từng lượt sao không có thứ gọi là chất nhờn như sách nói, nàng đọc sách đó không phải vì gì cả, chỉ vì nó có liên quan đến cơ thể con người nên nàng muốn đọc, muốn hiểu sâu hơn.
Hạc Hý Anh một chân vừa bước lên ghế định nhảy ra ngoài, một tiếng rắc vang lên làm nàng sợ hãi, cánh cửa được mở ra, một lực đạo mạnh mẻ túm lấy nàng quăng lên giường làm nàng kinh sợ không ngừng kêu to, người kia dùng bàn tay nhỏ dài của mình nắm lấy chân nàng, trong tay có thêm một sợi dây thần, nàng không ngừng vùng vẫy, dường như trong mắt người kia nàng chỉ là con kiến nhỏ bé bị người đè chết, dù nàng làm gì cũng vô dụng hai chân bị buộc chặc hai tay cũng thế, miệng thì bị nhét một mảnh vải, nàng không hiểu người trước mắt này muốn làm gì, trong mắt nàng hiện tại, người kia vô cùng xấu xí không còn xinh đẹp như bao lần, gương mặt lạnh băng, một vết răng trên mặt còn hiện rõ, vải trắng được đơn giản quấn quanh đầu, nhìn rất giống oan hồn chở về từ địa ngục, tuy là phía sau nàng là ánh sáng chói loá, cũng không thể làm tan đi sự âm u trên người nàng, nương theo ánh dương mạnh mẻ giữa trưa nắng gắt, nàng thấy người kia từ bên hong lấy ra một con dao nhỏ, nàng nghĩ không lẽ người kia muốn dùng con dao này cắt đi từng mảnh thịt trên người mình hành hạ mình đến chết, đúng là quỷ dữ hoá trang thánh nhân, nàng không khỏi cười lạnh, chết thì chết chỉ là thê thảm một tí cứ coi như sinh ra từ cát bụi chết đi cũng thế, có gì đáng sợ. Nàng làm sao biết được người kia không muốn nàng chết, mà là muốn nàng sống không bằng chết. Nàng muốn nhìn thấy cái chết của mình muốn chứng kiến từng mảnh thịt do phụ mẫu ban tặng sẽ như thế nào bị mắt đi, nàng rất sợ, nhưng nàng muốn hơn chính là muốn xem người này thế nào gϊếŧ nàng, nàng luyến tiếc sự yêu thương phụ thân giành cho mình, từ nhỏ đã thế lớn lên cũng vậy, trên người nàng dù là một vết thương nhỏ cũng làm phụ thân đau lòng như vỡ lệ. Nàng thấy con dao nhỏ bé ấy loé lên một tia sáng đưa xuống người nàng cắt đi những mảnh vải trên người nàng, nàng cũng thấy ánh mắt xem thường của người kia nhìn mình, cơ thể đột ngột thỏa y làm nàng có chút lạnh, người kia đưa mắt đánh giá nàng, nàng cũng không vì lõa y bị nhìn mà ngượng, chẳng phải như nhau thôi sao, cơ thể nàng vẫn bình tỉnh như thường cho đến khi sự sắt bén ấy một lần đưa đến nơi kia trên người nàng, nàng cảm thấy rõ chỗ kia mỏi một chút thêm lành lạnh. Đôi tay nhỏ dài kia gân xanh nổi lên có thế thấy rõ, chạm đến nơi riêng tư kia làm nàng có chút khó hiểu chụm hai chân lại theo bản năng. Bàn tay kia nàng cảm nhận được có chút khô ráp ma sát vào nơi ấy làm nàng đau đến nhíu mày, nàng muốn thoát ra, nhưng chỉ vô lực bất tận, đôi tay kia dừng lại mở ra nơi sâu nhất trong người nàng, bây giờ Hý Anh mới hiểu người kia không phải muốn gϊếŧ mình mà là muốn mình sống trong nhục nhã sống không bằng chết, nàng muốn thoát ra khỏi đây, miệng không thể nói chỉ có thể hừ hừ khán cự. Nàng có thể cảm nhận được tất cả sự biến đổi nơi kia, nàng cảm thấy rất đau rất đau, sống không bằng chết, chỉ là không phải đau vì thể sát này mà là vì sự trong sạch của mình, nàng không thể hiểu không thể biết vì sao là thân nữ giới như nhau mà người kia có thể phá hủy sự trong sạch của mình như thế. Nàng không khóc nổi nữa rồi tâm như tro tàn lạnh lùng đến thờ ơ rồi sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng buôn xuôi không phản kháng kêu gào gì cả, chỉ vô lực trơ mắt nhìn trần nhà có thanh xà ngang cùng những lớp ngói lạnh lùng, nàng có thể biết rõ phía dưới thân mình có thể bị thành hạ ra sau nàng có thể cảm nhận được lúc mới đầu là một ngón tay, rồi hai ngón tay, ba ngón tay, cũng biết không chỉ đơn giản ra vào mà là có thể cảm nhận được người kia cong tay cào vào nơi sâu thẩm ấy, có thể biết được người kia dùng lực mở rộng nơi ấy của nàng ra, qua một lúc lâu nàng có thể nghe rõ tiếng mở cửa rồi đóng của, và tiếp tục là những cảm xúc mới lại người kia mang đến, một vật thể lạ nàng không biết là gì, nhưng nàng cảm thấy nó rất cứng rất lạnh, nàng cảm nhận được nó được thay đổi theo thời gian từ nhỏ rồi dần lớn lên từ dài cho đến tròn không ngừng tiến sâu vào nàng rồi được lấy ra. Nàng vô hồn nhìn thẳng, nàng cũng thấy được ánh sáng bên ngoài từ gây rắc dần chìm vào bóng đêm, nàng cũng biết mấy canh giờ qua người kia như thế nào thích thú khám phá nàng, nàng giờ biết rồi đàn ông tồi bại không thiếu, nhưng phụ nữa tội bại không phải không có, minh chứng chính là người không ngừng cọ sát nơi đó của nàng, có thể nói nàng ta còn da^ʍ tục hơn cả đám đàn ông hôi bẩn nàng từng gặp.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Hồ Mệnh
- Chương 27: Bách Dạ x Hạc Hý Anh