Chương 7: Ngươi bồi bổn cung đi dạo đi

Phượng Hành hẳn là đi ra ngoài gặp Hoàng Thượng đi.

Yêu Yêu dạo quanh Tiêu Dao điện một vòng, thực sự không tìm được lạc thú mới. Nàng quay đầu nhín mặt sau cái mông của chính mình, tròng mắt xoay chuyển --

"Không có cái đuôi, không có ai biết ta là hồ ly tinh."

Cái ý niệm này vừa xuất hiện, chờ nàng nhớ đến khi Phượng Hành biết có thể tức giận hay không, người nàng đã xuất hiện ở ngoài Tiêu Dao điện.

Yêu Yêu tốt xấu gì cũng là từ bên ngoài đi vào ở Tiêu Dao điện, nhưng lúc đó nàng vội vàng hoảng hốt mà chạy trốn, nào có tâm tư nhàn hạ thưởng thức phong cảnh bên ngoài kia?

Vị trí Tiêu Dao điện cũng không hẻo lành, ngược lại còn là vị trí kỳ giai, Yêu Yêu đi qua một cái hành lang thật dài, rất nhanh liền nhìn thấy người.

Phản ứng đầu tiên của Yêu Yêu khi nhìn thấy người chính là cúi đầu, một hồi lâu mới phản ứng lại được là bản thân sẽ không bị người nhận ra, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Chỉ là khi Yêu Yêu đi ngang qua hai cung nữ liền cả đầu cũng chưa nâng đã đi ngang qua hai người kia, nàng xấu hổ sờ sờ mũi, thực ngoài ý muốn phát hiện một vấn đề.

Nàng mặc y phục có chút tương tự với hai cung nữ kia...

Yêu Yêu: "..."

Cho nên Phượng Hành tìm váy áo cho nàng mặc chính là của cung nữ trong cung sao?

Nếu Phượng Hành biết được, nhất đinh phải phản bác vì chính mình, hình thức tuy giống, nhưng từ vải dệt đến chi tiết, chính là sự khác biệt lớn!

Nhưng lúc này Phượng Hành không ở đây, Yêu Yêu càng nghĩ càng giận, thấy hòn đá dưới chân liền chướng mắt, nhấc chân đá một cái --

"Nha! Ngươi là cung nữ ở cung nào? Dám có gan ném đá vào Hoàng Hậu nương nương!"

Yêu Yêu nghe tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng lăng lăng chuẩn xác nhìn vào cung nữ khí thế ương ngạnh kia: "Ngươi nói ta?"

Cung nữ kia bị ánh mắt Yêu yêu hù cho phải lui lại nửa bước, khi phục hồi tinh thần lại lòng vẫn còn sợ hãi, nàng ta mở miệng lần thứ hai: "Nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương còn không mau quỳ xuống!"

Yêu Yêu nhíu mày, chuyển tầm mắt về phía nữ nhân ung dung hoa quý kia, đó hẳn là Hoàng Hậu nương nương trong miệng cung nữ kia.

Hoàng Hậu nương nương....Còn không phải vị chủ tử từng muốn đem chính mình trở thành sủng vật để nuôi ở bên người kia sao?

Tức khắc, ánh mắt Yêu Yêu nhìn Hoàng Hậu cũng trở nên cảnh giác, sắc bén hơn.

Hoàng Hậu Lương thị cũng đang đánh giá Yêu Yêu, trong lòng nàng ta thất kinh vì Yêu Yêu sinh đến mỹ diễm như vậy nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, ngăn lại tâm phúc đang xuất đầu vì chính mình, nàng ta cười đến khéo léo: "Ngươi hầu hạ ở cung nào?"

Yêu Yêu thấy đối phương cười đến dịu dàng, thần kinh căng chặt cũng lơi lỏng không ít, nàng ngẩng cằm, thanh thúy nói: "Tiêu Dao điện."

Tiêu Dao điện? Lương thị nhíu mày liễu lại, khi nào thì Tiêu Dao điện lại có người hầu hạ vậy?

Nàng ta đang nghĩ tới gì đó, bên tai liền truyền đến một câu: "Lớn mật..."

"Hỉ Thước!" Lương thị cao giọng nhắc nhở Hỉ Thước xúc động lần nữa, mặt không đổi sắc nói, "Hóa ra là người hầu hạ bên người Quốc sư, khó trách bổn cung nhìn thấy ngươi cơ linh như vậy liền thích, ngươi tên là gì?"

"Ta là Yêu Yêu."

Cho dù trong lòng bất mãn Yêu Yêu không biết phép tắc, Lương thị lại vẫn là một bộ dáng thập phần thân cận kéo tay Yêu Yêu: "Ngươi bồi bổn cung đi dạo đi."

Đây là mệnh lệnh.

May là Yêu Yêu không để ý, nhếch môi cười liền gật đầu: "Được."

*

Chờ Yêu Yêu trở lại Tiêu Dao điện đã là hai canh giờ sau.

Nhưng Phượng Hành còn chưa trở về.

Yêu Yêu tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa nghĩ, Hoàng Hậu người này cũng không tệ lắm, cho nàng ăn bánh phù dung rất là ngon.

Lúc này, tai của Yêu Yêu khẽ nhúc nhích, là động tĩnh truyền đến từ cửa đại điện.

"Phượng Hành!" Thân mình phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, chén trà cũng chưa để cẩn thận, Yêu Yêu liền phóng thân người qua.

Cũng không chỉ có một mình Phượng Hành trở về, đi theo phía sau hắn, vẫn là hai hàng cung nữ thái giám.

Bước chân Yêu Yêu hơi dừng lại: "...Phượng Hành, bọn họ là ai?"

Phượng Hành kéo Yêu Yêu đến bên người chính mình, không chút để ý mà nhéo cằm nàng: "Hôm qua không phải ngươi nói nhàm chán sao? Ta tìm những người này tới, để cho Tiêu Dao điện có thêm chút không khí, có vui không?"

Kỳ thật Yêu Yêu không hiểu được ý của Phượng Hành, bởi vì nàng muốn, là bạn bè giống như Củ Cải. Chính là nàng vẫn ngẩng đầu cười nói với Phượng Hành: "Vui vẻ, Phượng Hành, ngươi thật tốt!"

Trong lòng nàng nói cho chính mình, những người này ở đây, ít nhất cũng có người chơi cùng mình, cũng khá tốt.

Phượng Hành hướng mặt về phía hai hàng người đang rũ mắt cụp mi trước mắt, biểu tình bỗng trở nên lạnh như băng: "Được rồi, các ngươi vào đi."

Mọi người vòng qua hai người bọn họ cúi đầu đi về phía Tiêu Dao điện, Yêu Yêu nhẹ giọng nói: "Phượng Hành, ngươi đói với ta thật tốt."

Cho dù phần tốt này làm tim nàng đạp nhanh.

.....

Buổi tối sau khi tắm gội xong.

"Yêu Yêu ngươi đừng nhúc nhích."

"Không sao không sao," Yêu Yêu xoắn thân mình, liều mạng cọ vào trong lòng ngực Phượng Hành, "Phượng Hành, chúng ta lại làm chuyện xấu hổ được không?"

Phượng Hành không trả lời, nhưng tiếng hít thở rõ ràng trở nên thô nặng hơn.

Yêu Yêu không hiểu phản ứng sinh lý này đó, chỉ cho rằng Phượng Hành không muốn phản ứng nàng, nhất thời không phục, há miệng liền cắn môi hắn, nũng nịu: "Ô ô ô?!" ( có làm hay không?! )

Chỉ nghe vang lên một tiếng phịch va chạm xuống giường, Phượng Hành đảo khách thành chủ, áp đảo Yêu Yêu: "Làm. Nhưng là ngươi kêu nhỏ chút, hiện tại Tiêu Dao điện cũng không phải chỉ có hai chúng ta mà thôi." Hắn biết khi Yêu Yêu cùng hắn hợp hoan có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.

Yêu Yêu gật đầu lung tung, nhưng dựa theo tính tình của nàng...

Đêm nay, chỉ sợ cung nữ thái giám của cả tòa Tiêu Dao điện đều nghe được tiếng rêи ɾỉ của nàng một tiếng so với một tiếng càng cao hơn.

=====