Chương 20: Hồ tiên đại nhân cũng thật chặt (H)

Yết hầu nhỏ hẹp bị dị vật chen vào, Yêu Yêu không khỏi cảm thấy có chút muốn nôn, áp xuống cảm giác không khỏe kia, Yêu Yêu xoắn mông, xoa bóp phần dươиɠ ѵậŧ còn lại ở bên ngoài.

"Ách..." Phượng Hành rũ mắt nhìn nàng, hàng mi dài rung động, đôi môi bị côn ŧᏂịŧ căng ra, nước bọt ướt dính lộc cộc mà rơi ở trên thịt căn, còn có một ít chảy ra từ khóe miệng.

Mông vểnh của Yêu Yêu càng nhếch cao lên, cái lông xù xù lắc lư trái phải, ánh mắt nhìn theo đường cong sống lưng hoàn mỹ, đi qua eo nhỏ là hình ảnh rãnh mông thật sâu.

Phượng Hành vỗ vỗ khuôn mặt Yêu Yêu, hạ thấp thanh âm nói: "Để ta nhìn xem nàng có ướt hay không?"

Yêu Yêu thuận theo mà nhả côn ŧᏂịŧ khỏi miệng nhỏ, cằm bị chống đến tê dại, qυყ đầυ mới vừa tách ra khỏi cánh môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc tinh tế, da^ʍ mĩ vô cùng. Nàng hơi nâng thẳng bả vai, bên dưới xương quai xanh là hai luồng mềm mại gợn sóng, chỉ bạc cuối cùng cũng đứt đoạn, vừa lúc tích ở trên nhũ mương, Yêu Yêu liếʍ liếʍ môi: "Ướt..."

Xoay người chính mình qua, Yêu Yêu dùng mông đối diện Phượng Hành, trên đường xuân thủy chảy xuống tí tách, nàng cúi đầu vừa nhìn, khối đêm giường vốn bên dưới hạ thể kia ướt thành một mảnh vệt nước thật lớn.

Phượng Hành nhéo nhéo mật mông của Yêu Yêu, xúc cảm da thịt co giãn chân thật làm hắn yêu thích không buông tay. Hắn bẻ cánh mông ra liền nhìn thấy cúc hoa phấn nộn đang kịch liệt co rút lại, nhìn xuống chút nữa là mật huyệt ẩm ướt, hai cánh bối thịt mở ra rũ xuống, còn có một giọt dâʍ ŧᏂủy̠ treo ở phía trên.

"Thật là vật nhỏ dâʍ đãиɠ." Ánh mắt hắn buồn bã, vươn ngón giữa thọc vào từ phía sau.

"Ân a..." Yêu Yêu nắm chặt chăn, cả thân mình đều căng đến gắt gao. Đầu ngón tay hơi cong moi đào vách động mẫn cảm, chọc cho mật thủy chảy liên tục.

"Phượng Hành... Đừng đào... A... A a... A ha... Ân a..."

"Tiểu huyệt của nàng cũng không nói như vậy đâu."

Mật động co rút lại, đem ngón tay bao ở bên trong, thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn chảy ra khỏi miệng huyệt, lòng bàn tay dán lên khối thịt mềm kia, đồng thời ngón cái vê nắn viên tiểu hạch, Yêu Yêu giật mình một cái liền tiết thân mình.

Đúng lúc này, Phượng Hành cầm côn ŧᏂịŧ của chính mình, đâm ở mật huyệt run rẩy, trực tiếp cắm đi vào!

Bởi vì cũng đủ trơn trượt, dươиɠ ѵậŧ xâm nhập vào chốn đào nguyên cũng thông suốt, trong chớp mắt long đầu liền đỉnh vào chỗ sâu nhất.

"A a... Chính là chỗ đó... A ân... Dùng sức a..."

Một tay Phượng Hành bóp chặt eo nhỏ của Yêu Yêu, một tay đưa về phía trước nắm lấy nhũ thịt đang rung chuyển, mỗi lần niết một cái thì vật thô dài dưới háng liền thao tàn nhẫn trong âʍ đa͙σ thêm một lân.

"A... A... Mau a... Lại mau chút..." Yêu Yêu xoắn mông, lông mao trên đuôi không ngừng quét qua bụng dưới Phượng Hành, "A a... Đúng vậy... Chính là như vậy..."

"Hồ tiên đại nhân cũng thật chặt..."

Phượng Hành đột nhiên nói một câu như vậy, Yêu Yêu lại nhanh chóng tiếp lời nói của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, gò má hồng nhuận, mị nhãn như tơ, lỗ tai hồ ly cao cao dựng thẳng lên: "Giúp đỡ được công tử, nô gia thật là vui mừng."

Thật là dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy mà ! Phượng Hành cắn răng động thân: "Hồ ly tinh!"

"A a a a nô gia còn không phải là hồ ly tinh sao? Chuyên tới để hút tinh huyết của công tử nha...A...Công tử thật lớn!"

"Như vậy sướиɠ hay không? Hả?" Côn ŧᏂịŧ hung hăn va chạm vào hoa tâm với tần suất ba nông một sâu, mật thủy phun tung tóe tràn lan ở cửa huyệt, lại lung tung vụn vặt mà bao phủ lấy cái đuôi.

"Ân a... Công tử... A... Sướиɠ... Sướиɠ a... Ân a..."

Động tác thọc vào rút ra lặp đi lặp lại làm huyệt thịt sưng đỏ không chịu nổi, trong phòng tràn ngập tiếng vang thân thể va chạm, dâʍ ɖị©ɧ giao hòa, nhũ thịt cũng không được buông tha, tràn đầy từng đạo vệt đỏ.

Yêu Yêu rốt cuộc không chịu nổi, bụng nhỏ co rút không ngừng, nàng run run một cái: "A a...Tới rồi... Tới rồi a a a!"

Xương cùng của Phượng Hành bị cỗ nhiệt lưu này cọ rửa đến giống như có điện lưu chạy qua, cảm giác tê dại muốn bắn đánh úp lại, hắn dán chặt vào thân thể mềm mại của Yêu Yêu, nghe âm thanh rêи ɾỉ kiều suyễn của nàng, cảm thụ được huyệt thịt mấm máy đè ép côn ŧᏂịŧ của hắn, đột nhiên nhắm ngay tử ©υиɠ bắn ra bạch trọc đặc sệt...

Yêu Yêu bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng vừa đặc sệt này bắn vào, hạ thân nằm liệt đến giờ Tý thế nhưng phát hiện ra dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lại một lần nữa dâng trào ngẩng đầu lên.

Lại là một vòng chiến đấu mới.

*

Tháng sau, thành Nam ở Bắc Vọng quả nhiên xảy ra ngập úng.

May mà đã biết trước được cho nên có chuẩn bị biện pháp ứng phó. Mà Phượng Hành, vẫn là Quốc sư của Bắc Vọng có thể tiên đoán tương lai, cũng nhờ Phượng Hành, tổn hại của trận ngập úng này đối với thành Nam mới được hạ tới thấp nhất.

Nhưng cũng chính vì tiên đoán lại ứng nghiệm lần nữa, Minh Nguyên Đế liền bắt đầu luống cuống.

Năng lực của Phượng Hành làm cho Minh Nguyên Đế cảm thấy sợ hãi, lưu lại có lẽ là phúc trạch, nhưng càng nhiều, là tai họa.

Nghĩ vậy, hai mắt vẩn đυ.c của Minh Nguyên Đế lại hiện lên một đạo tinh quang hung ác.

...

Phượng Hành đột nhiên bị sốt cao.

Cả ngày Yêu Yêu đều bồi ở bên người hắn, đút thuốc cho hắn, lấy miệng mớm thuốc, đổi khăn lạnh mới, nhưng cơn sốt trước sau lại không hề lui đi.

Củ Cải nhìn đến Yêu Yêu lòng nóng như lửa đốt, nàng ta cũng rất khó chịu, chỉ có thể ở phòng bếp giúp nàng trông thuốc, để tránh nước thuốc bị cạn do quá lửa.

Không nghĩ tới chính là, Củ Cải mới bưng bát thuốc nấu xong đi qua, Yêu Yêu đã bị bắt đi.

Đặt bát thuốc xuống, Củ Cải kéo một cái cung tì lại, hung ba ba hỏi nàng: "Phu nhân các ngươi đâu? Vì sao chỉ có một mình quốc sư!"

Cung tì bị đôi mắt đỏ bừng của Củ Cải làm cho sợ tới mức cả người phát run, nhưng vẫn lắp bắp mà trả lời: "Phu nhân... Phu nhân bị nói là yêu... Có rất nhiều người tới... Đem đem đem nàng bắt đi, bọn họ... Nói... Nói muốn thiêu chết... Phu nhân..."

Củ Cải nghe thế, lại nhẹ nhàng thở ra, Yêu Yêu nếu có thể thuận theo mà bị mang đi, vậy khẳng định là nắm chắc có thể chạy thoát.

Rốt cuộc là Củ Cải hiểu Yêu Yêu, nàng nghĩ cũng không sai, để Phượng Hành có thể không bị người quấy rầy mà bệnh mau tốt lên, Yêu Yêu không giãy giụa nhiều lắm liền đi theo.

Cho dù không cần nàng thi triển mị thuật để chạy thoát, Phượng Hành cũng tới cứu nàng. Nàng chính là tin tưởng như vậy.