Nàng vừa mới có bảy cái đuôi mà thôi, cũng chính là đang ở giai đoạn nhập môn, thấy thế nào đều là không giống như có thể sở hữu được nó.
Hồng Liễu thử mở ra, quả nhiên mở ra không được, còn bị phản phệ một chút, bàn tay giống như bị bỏng, đau quá!
“A!”
Không đơn giản không đơn giản.
Hồng Liễu nghĩ đến lần đầu tiên mình chiếu gương thấy mơ hồ hai gương mặt, một nam một nữ, vẫn luôn cảm thấy hai người này không thoát khỏi liên quan với chuyện nguyên thân gặp chuyện không may.
“Quên hết những thứ ngươi vừa nhìn thấy.” Hồng Liễu dặn dò Cẩu Yêu.
Cẩu Yêu làm động tác phong kín miệng: “Đại vương yên tâm, miệng ta luôn kín lắm.”
Ngừng lại, hắn nâng cằm hướng ra phía ngoài: “Nhưng bên ngoài vẫn còn một người nữa đấy.”
Hồng Liễu nghĩ đến Từ Âm, chạy nhanh đi ra ngoài.
Nàng bước ra cửa không quá xa, liền nhìn thấy người thanh niên đang đứng dưới bóng cây.
Hắn cũng vừa đến đây không lâu, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại trong động phủ.
Cẩu Yêu không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Đồ vật trong tay Hồng Liễu chính là chí bảo của Thanh Khâu Thiên Hồ nhất tộc.
Trước đó không lâu Thanh Khâu phát ra lùng bắt lệnh, chí bảo mất trộm, người tìm về được tất có trọng thưởng.
Không thể tưởng tượng được đúng là bị Hồng Liễu trộm ra tới đây.
Từ Âm cau mày, đôi mắt lãnh đạm, ánh mắt dừng lại trên người Hồng Liễu đang chạy ra tìm hắn, nàng chạy nhanh đến mức thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, nhưng lần này lại ổn định được thân mình.
Từ Âm không khỏi giãn mày thả lỏng.
Nàng? Trộm đi chí bảo của Thiên Hồ nhất tộc? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm, buồn cười đến cực điểm.
Thứ này làm sao có thể rơi xuống trong tay nàng, còn có Địch Trần Kính cùng với xuân độc trên người nàng, tất nhiên đều có nội tình.
Hết thảy nguyên do chỉ sợ còn phải tìm được Mộc Tuyết Trầm mới biết được.
Ngày thường còn xem như là đệ tử tương đối ổn trọng, hạ sơn vài lần, ngược lại lại gây ra cho hắn không ít cục diện rối rắm.
Mà tiểu hồ yêu này cũng thật là, đạo hạnh không cao, tuổi tác không lớn, phiền toái trên người lại không ít.
Đang nghĩ như vậy, Hồng Liễu đã chạy tới trước mặt, một đôi mắt hồ ly tình ý miên man nhìn hắn.
“Từ Âm.” Nàng thở hổn hển gọi tên hắn, làm cho người ta rất khó không nghĩ tới bộ dáng dồn dập thở dốc của nàng lúc đêm khuya.
Ngón tay đang rũ xuống của Từ Âm giật giật, trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
Cho dù trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, trên mặt chưa bao giờ để lộ dấu vết.
“Lúc trước ngươi đi ra ngoài quá nhanh, ta có lời còn chưa kịp nói với ngươi.”
Nàng vẫn còn nhớ chuyện kia.
Kéo qua vẫn là có ý định nói.
Từ Âm liếc nhìn Cẩu Yêu đi theo ra ngoài, ánh mắt cực kỳ trực tiếp, Hồng Liễu lại phảng phất như không hiểu ám chỉ của hắn, bắt lấy tay hắn không cho hắn cơ hội trốn thoát lần nữa.
“Là một tin tốt, cơ hội để ngươi báo ân tới rồi!”
Ánh mắt của nàng sáng ngời trong suốt, lời nói nghiêm túc thành khẩn, nhất phái thản nhiên.
Nhưng trong lòng bàn tay nàng tất cả đều là mồ hôi, khi nắm tay hắn thậm chí còn hơi run rẩy.
Ánh mắt Từ Âm tinh tế đánh giá các đường nét trên khuôn mặt nàng.
Hắn không nên có quá nhiều chờ mong với phẩm tính của Yêu tộc.
Thi ân bất cầu báo hiển nhiên không có trong từ điển của Hồng Liễu.
Bàn tay của tiểu hồ yêu run rẩy kịch liệt, nàng bước tới càng lúc càng gần, đôi mắt xinh đẹp mà lại ngây thơ vụt sáng, hai tay nâng một bàn tay của hắn, đặt ở trên ngực mềm mại của mình.
Cánh tay Từ Âm phút chốc cứng đờ, hắn cố gắng rút về nhưng thất bại như trong dự liệu.
“Ta bị trúng độc, ngươi cũng thấy đấy, chỉ sợ là chỉ có ngươi giúp được ta thôi.”
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, căng thẳng đến mức tay chân như thể luống cuống nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào hắn.
Rõ ràng là một yêu cầu mạo phạm đến cực điểm, nhưng lại có một loại khí thế “dù có hàng ngàn hàng vạn người vẫn phải đi.”
Hắn lại nhìn Cẩu Yêu đang nghe lén, tỏ vẻ ở đó có sẵn một kẻ đang sẵn lòng giúp đỡ.
Hồng Liễu tiếp thu tín hiệu, gương mặt xinh đẹp sa sầm xuống, phảng phất như ủy khuất đến cực điểm: “Không cần người khác.”
Tiếng nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở ghé sát bên tai hắn: “Ta chỉ muốn ngươi…Loại chuyện này ta chỉ muốn làm với ngươi thôi.”
Từ Âm hơi nghiêng đầu, lại không trốn được hơi thở thơm nhẹ thoang thoảng của nàng.
Hàng mi dài của hắn rũ xuống, biết rõ ràng nàng đang giả vờ khóc, làm ra vẻ khóc nức nở, nhưng mà…
Ánh mắt hắn từ bên cạnh chuyển sang nhìn vào nàng, nàng lập tức liếc mắt đưa tình, tình ý chân thành nắm chặt eo hắn, không cho hắn né tránh.
Sau đó dán vào vành tai hắn, nói lời nóng bỏng: “Ta sẽ làm ngươi sung sướиɠ.”