Chương 22:

Đêm khuya, vạn vật yên bình tĩnh lặng. Từ Âm vẫn đang được Địch Trần Kính chiếu rọi, sắc mặt bình tĩnh, ổn định thong dong.

Tình huống của Hồng Liễu thì lại không được tốt lắm.

Nàng đã sớm tỉnh lại từ trong nhập định, tay chống trên mặt đất, gương mặt đỏ ửng, thở dốc dồn dập.

Nhịp thở của nàng thật sự quá gấp, Từ Âm khó có thể bỏ qua, hắn lập tức mở choàng mắt, đáy mắt thanh tỉnh, lãnh đạm mà nghiêm túc.

Hồng Liễu không chú ý tới hắn, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không chống đỡ nổi.

Rõ ràng nàng không chiếu gương kia nhưng thân thể thật giống như không phải là của mình nữa, từ đỉnh đầu đến gan bàn chân đều nóng hổi, cần được giải tỏa khẩn cấp.

Từ lần trước nàng đã biết phản ứng này nghĩa là gì, nhất hồi sinh nhị hồi sự, chỉ là lần này rõ ràng nghiêm trọng hơn lần trước, nàng cố gắng chịu đựng rất lâu cũng không thấy khá hơn, sắp không chịu nổi rồi.

Khoảng cách với lần chiếu gương trước đó cũng đã lâu rồi, tại sao lại xảy ra nữa chứ.

Chẳng lẽ ở gần ánh sáng tỏa ra từ kính kia cũng không được à?

Toàn thân Hồng Liễu ướt đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc bạc dính bết vào gò má trắng nõn và cần cổ mềm mịn như lụa.

Đôi mắt nàng nhắm chặt lại, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay mất đi sức lực, dần dần ngã xuống đất.

Thật là khó chịu.

Trước mắt mơ mơ hồ hồ, giống như nhìn thấy bóng dáng ai đó. Nàng lúc này cũng phân không rõ là ai, mà dường như là ai cũng được, ai cũng đều không quan trọng nữa, bàn tay duỗi ra bắt lấy ống tay áo đối phương.

Chất liệu vải có vẻ quen thuộc…Chính là Từ Âm, xiêm y này là xiêm y nàng mua cho hắn nên vẫn nhớ như in trong đầu.

Nàng hơi tỉnh táo lại một chút, ánh sáng trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn thấy Từ Âm ngồi xổm trước mặt nàng, chậm rãi nâng nàng dậy. Nàng một chút sức lực cũng không có, cả người đều dựa vào trên cánh tay hắn.

Trên người hắn lành lạnh , dựa vào rất thoải mái, nàng dán chặt vào, nhịn không được than thở một tiếng.

Mái tóc đen của Từ Âm được buộc hờ, mặc bạch y cổ chéo ống tay rộng, thắt lưng là loại vải bố bình thường nhất. Nhưng cho dù ăn mặc đơn giản mộc mạc như thế nhưng trên người hắn vẫn giống như cũ có một vẻ tuấn mỹ cao không thể với tới.

Tay hắn dùng sức điểm vài chỗ sao lưng nàng, Hồng Liễu dường như cảm giác tốt hơn một chút.

Ngay từ đầu tưởng rằng ảo giác, nhưng nhiệt độ trên người dần dần lui, nàng cũng biết đó là thật.

Chẳng lẽ là vì chạm vào nam nhân sao?

Ánh mắt Hồng Liễu dừng lại ở trên cằm Từ Âm, nàng vẫn đang tựa trong lòng hắn, đầu gối vào vai hắn, có thể ngửi được mùi đàn hương sâu thẳm trên người hắn, dường như có một loại lực lượng có thể làm yên ổn lòng người.

“Ta không sao.” Nàng đã đỡ hơn một chút, giọng nói khàn khàn, mở miệng trấn an hắn: “Ngươi đừng sợ, ta không có việc gì.”

Trong suy nghĩ của nàng, Từ Âm lỡ bước vào nhầm núi này nên xảy ra đại sự ngoài ý muốn, khó khăn lắm mới được nàng cứu về, nhất định sẽ rất lo lắng nàng lại xảy ra chuyện, do đó mất đi nơi ẩn núp của mình, lại sẽ trở về lại tình huống giống như lúc trước.

Từ Âm cũng đoán được vì sao nàng lại nói như vậy.

Hắn trầm mặc, hắn không thể nói chuyện nên giảm đi cho hắn không ít chuyện.

Sau khi Hồng Liễu khá hơn cũng không chủ động đứng lên, hắn không nhẹ không nặng đẩy một cái, nàng mới đỡ đầu thong thả đứng dậy.

Lúc này nàng đã hoàn toàn khôi phục lý trí, cũng suy nghĩ cẩn thận đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra .

Sợ không phải là vấn đề của gương mà là nàng trúng phải loại độc gì đó.

Đây đã lần phát tác thứ hai kể từ khi nàng xuyên tới đây, tần suất cực kỳ cao, hiện tại tuy rằng đã tạm thời chịu đựng cho qua, nhưng đến lần phát tác sau này phỏng chừng sẽ càng trầm trọng.

Căn cứ vào những hiểu biết từ việc xem tiểu thuyết trước kia của nàng, loại độc này đều rất lợi hại, nếu không hiểu được chỉ sợ sẽ chết cực kỳ thảm.

Nghĩ đến mỹ mạo của chính mình, Hồng Liễu thổn thức không thôi, âm thầm thề nếu đến thời điểm độc phát lần sau, nhất định không thể lại cứng rắn chịu đựng như vậy.

Về phần dùng cái gì để giải độc...

Để tìm thuốc giải độc thì cần phải tìm hiểu rõ quá khứ của nguyên thân, xem tần suất phát độc này thì nhất định không kịp, cho nên…nàng đem ánh mắt đặt ở trên người Từ Âm.

Cẩu Yêu là không thể nào, đời này nàng cũng không thể tìm Cẩu Yêu để giải độc cho được, cho nên nơi này chỉ có Từ Âm.

Nàng vốn đối với hắn cũng có ý đồ này, hiện tại chẳng qua là càng thêm kiên định muốn đạt thành mong muốn.

Nàng cảm thấy mình cực kỳ may mắn khi chính mình bị sắc đẹp làm mờ mắt, cứu hắn trở về.