Bọn họ cuối cùng cũng thành công rời khỏi phạm vi của Địch Trần Kính, Hồng Liễu cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng là nàng đè lên người hắn, thở hồng hộc nằm sấp trên ngực hắn.
Trên người nàng rất thơm, hết thảy đều mềm mại, một dáng người nho nhỏ, chung quanh còn có mấy cái đuôi của nàng làm cho người ta giống như bị mắc kẹt trong một đám mây mềm như bông.
Hô hấp của Từ Âm rối loạn trong chớp mắt, hắn đưa tay đẩy đùi nàng ra một chút, muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.
Không thể nói chuyện không phải là gạt người mà là tiên linh bị tổn thương, quả thật là mất tiếng.
Không thể nói chuyện nên không thể nói cho nàng biết, đột nhiên nàng thay đổi như vậy không phải bởi vì gương có vấn đề, chân chính xảy ra vấn đề chính là bản thân nàng.
Trên người nàng có độc, khi bị Địch Trần Kính chiếu vào thì chất độc sẽ bùng phát, còn khi chất độc bùng phát sẽ như thế nào thì cả hắn và nàng đều đã có kinh nghiệm sâu sắc.
Từ Âm bắt lấy bàn tay nàng đang sờ loạn bên hông hắn, khắc chế để kéo ra, nhưng trong nháy mắt lại bị vòng lấy.
“Ta đỡ ngươi đứng lên.”
Đỡ hắn đứng lên mà cần phải làm như vậy sao?
Hắn rũ mi xuống, tầm mắt di chuyển xuống, vừa vặn đối mặt với nàng.
Đồng tử của nàng khá nhạt, màu giống như hổ phách, phản chiếu khuôn mặt hắn, sóng nước lấp lánh.
Nàng cười dè dặt, giống như sợ hắn mất hứng, xem ra nàng cũng biết làm như vậy là không đúng.
Lưu luyến không rời nâng hắn dậy, lại không tình nguyện kéo dài khoảng cách với hắn, trên mặt Hồng Liễu vẫn còn lưu lại vệt ửng hồng.
Nàng liếc nhìn Địch Trần Kính rồi nói: “Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, không nên dùng bừa bãi cho ngươi khi mà vẫn chưa chắc chắn về tác dụng của gương, ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Nàng tỏ vẻ muốn cất chiếc gương đi, nhưng bị Từ Âm nắm lấy cổ tay.
Hắn lắc đầu với nàng, tự mình chống đỡ đi vào dưới ánh sáng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhập định.
…Phàm nhân mà cũng sẽ đả tọa sao?
Trong đầu Hồng Liễu toát ra một dấu chấm hỏi, nhưng rất nhanh đã bị khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân ở dưới ánh sáng vàng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Từ lúc ban đầu cũng không có bao nhiêu tâm tư, chỉ là cảm thấy hắn đẹp trai, sợ một phàm nhân như hắn thật sự chết ở chỗ này nên mới ra tay cứu giúp.
Bây giờ... Kỳ thật cũng không ở chung với nhau được bao lâu, nhưng tâm tư này thật sự là đã trăm chuyển ngàn hồi, thay đổi thất thường a.
Hồng Liễu cảm thấy nàng cần phải xử lý cho bản thân một chút, đừng dọa sợ người ta.
Nàng xoay người đi ra khỏi động phủ, bên ngoài lúc này đang là ban ngày. Cẩu yêu ở dưới tàng cây cách đó không xa, thấy Hồng Liễu vừa đi ra liền vẫy đuôi với nàng.
Nàng mỉm cười và vẫy tay với hắn: “Cẩu, lại đây!”
Cẩu yêu lập tức chạy tới.
Hồng Liễu nhiệt tình vẽ bánh vẽ cho nhân viên duy nhất của mình: “Đa tạ động phủ của ngươi đêm qua, để quay lại rồi chúng ta sẽ xây dựng một cái lớn hơn nữa làm vương cung!”
Ánh mắt Cẩu yêu lấp lánh như sao: “Đại vương uy vũ! Chúng ta bắt tay làm liền bây giờ luôn đi!”
Hồng Liễu nhẩm tính chút linh thạch ít ỏi trong càn khôn giới chỉ của mình, hắng giọng nói: “Không vội không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, hiện tại ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nàng chuyển đề tài: “Trước đó ngươi nhắc tới Ngân U Hoa mọc ở sâu ba ngàn dặm dưới đáy Xích Diễm Hải, ngoài ra ngươi còn biết cái gì khác nữa không?”
Cẩu yêu lắc đầu: “Không biết, nhưng mà đại vương, ngài sẽ không thật sự muốn đi đấy chứ? Nghe nói Ma Tôn cùng với Yêu Vương mới vừa cùng Đạo Tổ Tiên tộc đại chiến một trận, hai bên cùng trọng thương, giờ phút này đều ở trong giới của mình chữa thương. Ma giới vực quản chế sâm nghiêm, cửa vào khắp nơi đều có đại ma canh giữ, mặc dù ngài là thất vĩ hồ yêu nhưng đυ.ng phải bọn họ cũng không có phần thắng a.”
Cẩu yêu không hổ là Cẩu yêu, sau khi thật sự bái lão đại vẫn rất trung thành, từng câu từng chữ vì nàng mà suy nghĩ. Hồng Liễu quyết định thu hồi hoài nghi hắn muốn soán vị lúc trước.
“Ta đi hái hoa, cũng không phải đi tìm bọn họ đánh nhau.” Một tay Hồng Liễu chống cằm: “Có phải đáy Xích Diễm Hải là trọng địa ma giới gì đó mà không cho phép đi vào không?”
“Ngược lại cũng không phải, nơi đó không có người canh gác, có thể tùy ý ra vào. Nhưng bởi vì nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nên đến nay cũng không có mấy người dám đi lung tung.”
“Vậy thì tốt rồi, không ai quản, như vậy mỗi người đi vào đó cũng là dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Đại vương ngài đừng nghĩ không thông như vậy a, nếu ngài muốn lấy lòng phàm nhân kia thì cứ tùy tiện hái linh hoa linh thực gì đó để cho có là được, cần gì phải thật sự mạo hiểm như thế?”
“Còn không phải là do ngươi nhất định phải nhắc tới Ngân U Hoa sao? Ngươi không nói thì sao ta có thể không xuống đài được đành phải đáp ứng chứ? Nếu đã đáp ứng thì đương nhiên phải đi thử xem, có được hay không đều phải đi một chuyến mới biết được. Đại vương ngươi chính là một yêu tốt biết giữ lời hứa đấy.”