Nữ bác sĩ khám xong, liền đi ra nói chuyện riêng với Hứa Mộ Nhiên.
" Thưa đô đốc, tình trạng của tứ phu nhân hiện giờ đã ổn, vết thương ở trên cổ không có gì đáng ngại, thoa một ít kem dưỡng sẽ không để lại thẹo...
Có điều... " nữ bác sĩ ngập ngừng, không dám nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hứa Mộ Nhiên rất ghét người khác úp mở, hàng châm mày rậm của hắn nhíu xuống, cau có, khó chịu.
" Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ! " hắn gắt gỏng, chất giọng sắc như lưỡi dao.
Dọa, nữ bác sĩ giật mình kinh sợ, buộc miệng nói ra.
" Thưa...cơ thể của tứ phu nhân yếu ớt...
Ngài lại...ngài lại... " cô đang nói lời bỗng ngưng trong cuốn họng.
" Lại làm sao ! " hắn quát thẳng vào nữ bác sĩ, đang cúi đầu sợ hãi kia.
Hắn để ý, thấy cô rụt rè, ánh mắt lườm qua lườm lại về phía Tô Ngọc Hồng đang đứng ở kia sửa soạn cho Tranh Nhi, hắn thông minh hiểu ý, đợi Ngọc Hồng làm xong, liền ra lệnh cho Ngọc Hồng rời đi.
" Có chuyện gì nói đi ! " giọng hắn rưng rức, mất kiên nhẫn, lập tức tra hỏi.
Căn phòng chỉ còn mỗi hắn, nữ bác sĩ không dám chọc hắn giận, cung kính, từ tốn trình bày với hắn.
" Tứ phu nhân cơ thể yếu ớt, vừa chịu đả kích tinh thần, vừa chịu những trận hoan ái thô bạo nên sức khỏe ảnh hưởng...
Đô đốc...thiết nghĩ ngài nên tiết chế lại một chút...
Nếu không...đến lúc tứ phu nhân mang thai sẽ không đủ sức lực mà nuôi con đâu ạ ! " cô vừa nói vừa phải đáu mắt quan sát hắn liên tục, sợ nói lỡ lời làm phật ý ác ma.
Hắn nghe những lời nhắc nhở, có chút ngượng trong tâm, đêm qua hắn thật sự quá hăng hái, cũng bởi vì hắn chưa từng nếm qua vị ngọt của phụ nữ, nên có chút không điều tiết được du͙© vọиɠ, hành hạ Tranh Nhi mãi không thấy đủ.
" Được rồi, tôi tự hiểu, cô lui ra đi ! " hắn đưa tay che đi nửa khuôn mặt gượng gạo, phẩy tay cho nữ bác sĩ rời đi.
Rồi, hắn sải bước quay trở lại giường, nhìn Tranh Nhi đang nằm mê man, cơ thể đã được lau sạch sẽ, còn mặc hẳn một bộ váy rộng rãi, thoải mái, nhưng không đủ kín đáo che đi những dấu hôn của hắn để lại trên người cô.
Vết thương ở trên cổ cô cũng được băng đàng hoàng, hắn ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ nhắn kia áp vào má, gương mặt tiều tụy làm hắn thêm hậm hực.
" Hồ ly nhỏ...tôi có gì không hơn được Hoắc Tuấn mà em nhất quyết không chịu ngoan ngoãn ? " giọng hắn bứt rứt, bóp chặt bàn tay của Tranh Nhi.
Câu hỏi của hắn hết sức dư thừa, hắn gϊếŧ chồng cô, gϊếŧ con cô, hại anh trai cô, phá đi sự trong sạch của cô, tự hắn hỏi câu đó, tự hắn cũng biết rõ câu trả lời.
Thật nực cười làm sao, hắn tự mỉa mai mình, nửa thấy bản có lỗi với Tranh Nhi, nửa thấy mình chưa đủ tàn nhẫn, tâm lí của hắn vặn vẹo, bị giằng co bởi hai luồng suy nghĩ.
Hắn muốn dùng chân tình, dịu dàng đối đãi với Tranh Nhi, thế nhưng phần ác quỷ bên trong hắn luôn chiến thắng, hắn ghen tị, muốn dùng chính uy lực của mình thuần hóa cô, biến cô thành vật trong tay hắn, mặc hắn điều khiển.
Lúc này.
* Cốc cốc * tiếng gõ cửa bỗng vang lên cắt ngang suy nghĩ.
Bàn tay nhỏ đặt lại vị trí cũ, hắn sải bước ra ngoài, đằng sau cánh cửa ấy, Đường Ân đang cúi đầu, cung kính hắn.
" Đô đốc ! "
" Có chuyện gì ? " giọng hắn trầm khàn, vừa đủ cả hai nghe.
Đường Ân lén quan sát vào bên trong, hiểu ý của Hứa Mộ Nhiên, anh bước lại gần hắn, thỏ thẻ vào tai hắn, tránh kinh động đến Tranh Nhi.
" Thuộc hạ báo cáo đã tra ra kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện rồi ạ ! "
" Là ai ? " hắn hỏi ngay, sắc mặt lập tức nghiêm lại, lườm mắt qua Đường Ân.
" Là tam phu nhân ạ ! " anh ghé sát vào tai hắn hơn, nói chậm rãi từng chữ một.
" Thương Hà... " hắn lẩm bẩm.
Đôi mắt nhỏ kia lập tức thay đổi, đằng đằng sát khí, cả gương mặt của hắn cũng đen kịt như hố đen vũ trụ, hắn không thể nào ngờ kẻ dám hại Tranh Nhi lại là Thương Hà.
Trong ba người vợ kia, Thương Hà là người ngu dốt và không biết thời thế nhất, hắn vẫn còn ngờ vực, có chút không tin vào lời của Đường Ân.
" Đã điều tra rõ chưa ? "
" Vâng, đã điều tra rõ rồi ạ !
Bằng chứng điều có đầy đủ, chỉ đợi lệnh của Đô đốc thôi ạ ! " Đường Ân gật đầu, từ tốn đáp lại hắn, nhấn mạnh trong từng câu, chắc chắn lời của anh nói là sự thật.
Hứa Mộ Nhiên có được câu trả lời, bàn tay vo thành nấm đấm, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn lộ rõ, hắn đột ngột nhìn thẳng Đường Ân, căn dặn anh.
" Lui về đợi lệnh của tôi, khi nào Hàn Tranh Nhi tỉnh dậy sẽ xử trí tất cả ! " đôi mắt hắn rực lửa, nhìn như sắp sửa gϊếŧ người.
Đường Ân trông thấy, không dám đứng thẳng nhìn hắn, sợ hắn nổi cơn tam bành.
" Vâng ! " anh gật đầu, cúi người nhận lệnh.
Khi anh vừa xoay người đi không xa, tiếng của Hứa Mộ Nhiên cất lên lần nữa, làm chân anh dừng bước, quay lại chỗ của hắn.
" Thưa Đô đốc còn có việc gì ạ ? " anh vẫn giữ nguyên ngữ điệu cung kính hắn, thật trọng trong từng câu nói.
" Chặt một ngón tay út của Hàn Tuyên mang đến đây cho tôi ! " giọng hắn lạnh như băng, nghe mà rợn cả người.
Đường Ân phút chốc đứng hình tại chỗ, anh nuốt một ngụm khí lạnh, lắp bắp không thành lời.
" Chặt...chặt...một ngón tay... "
" Phải !
Làm xong mang đến đây cho tôi !
Còn nữa, nhốt Hàn Tuyên vào nhà kho ngay ! " Đường Ân chưa nói hết hắn liền nhảy vào cướp lời, đinh ninh lại câu hắn vừa nói.
Đôi mắt kia lén nhìn vào trong, không rõ Hàn Tranh Nhi làm gì mà Hàn Tuyên lại bị chặt ngón tay, Đường Ân ngẫm nghĩ, sợ đêm qua cô lại chọc giận Hứa Mộ Nhiên, dù thấy lo, anh cũng không dám hỏi, phận là thuộc hạ, anh càng không dám kháng lệnh hắn, chỉ biết im lặng làm theo yêu cầu.
Đang yên đang lành Hàn Tuyên bị giam lại, còn bị người Hứa Mộ Nhiên lấy đi ngón tay út, vết thương cũ chưa hết, lại thêm vết thương mới, lòng căm hận của anh dành Hứa Mộ Nhiên tăng thêm gấp bội lần.
1h đồng hồ sau, Tranh Nhi cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô mơ hồ nhìn lên trần nhà, lập tức bật người dậy, sờ vào cổ mình, tay cô chạm ngay vào phần băng quấn quanh cổ, biết mình vẫn chưa chết, nhớ đến cảnh Hứa Mộ Nhiên bất ngờ lao tới, chính hắn đã cứu cô, trong lòng cảm thấy bất mãn tột độ.
" Tỉnh rồi à ! " giọng của Hứa Mộ Nhiên bỗng cất lên.
Tranh Nhi giật bắn người, lùi vào một góc giường, định mở lời nhưng cổ cô truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ lí nhí trong miệng gọi được ba chữ " Hứa Mộ Nhiên ".
" Đừng cố gắng to tiếng để làm gì...nếu không miệng vết thương sẽ hở ra đấy ! " hắn cất giọng ân cần, sải chân từ sofa vào ngay cạnh giường, ngồi xuống.
Đôi mắt của hắn nhìn chăm chăm vào cô, hắn càng tiếng lại gần Tranh Nhi càng giật lùi ra xa.
" Hứa Mộ Nhiên...đừng có lại gần tôi... " cô ráng mở miệng xua đuổi hắn, hai mắt cô đỏ hoe, lệ dâng trào từ trong hốc mắt.
Hứa Mộ Nhiên gạt bỏ lời cô nói, mặt dầy tiếng tới, Tranh Nhi hốt hoảng phải đứng bật, rời khỏi giường.
" Hứa Mộ Nhiên...tại sao không để cho tôi yên chứ ? Tại sao cứ mãi bám theo tôi vậy ? " cô chỉ tay vào mặt hắn, vừa cố nói vừa ôm lấy cái cổ đầy đau đớn.
Sống mũi cô cay cay, gương mặt của cô đầm đìa những giọt lệ chua chát, hắn tuyệt nhiên không nghe cô nói, cố tình đứng lên, dồn ép cô vào một góc tường.
Hắn bất ngờ kéo tay cô lên, đặt vào lòng bàn tay cô một vật gì đó.
" Mở ra xem đi ! " giọng hắn nho nhỏ, nhưng Tranh Nhi lại cảm nhận được sát khí trong câu nói ấy.
Cô do dự, rồi cũng mở nó ra xem.
" Áaaaaa !!! " tiếng la của cô thất thanh.
Ngay lập tức, cô ngồi bệch xuống nền nhà, ôm lấy cổ mình, sợ đến run rẩy toàn thân, ở dưới đất nằm lăn lóc một ngón tay, còn đang dính máu be bét.
Tranh Nhi sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, tim cô suýt chút ngừng đập vì thứ đáng sợ đó.
Hứa Mộ Nhiên ngồi xổm xuống cạnh cô, cố ý ép sát lại gần cô, thì thào vào tai cô những câu man rợ.
" Sao lại sợ hãi như vậy ?
Đó là ngón tay của anh trai em mà ? "
" Ngón tay... " lỗ tai của Tranh Nhi lùng bùng, miệng bật tiếp hai chữ " Hàn Tuyên... ", nước mắt trên mặt bỗng ngừng rơi, thay vào đó là sự bàng hoàng, suy sụp.
Cô lồm cồm lết đến chỗ ngón tay cô vừa vứt, bàn tay lóng ngóng nhặt nó lên.
" Không...anh hai... " hai tay cô run run cầm lấy ngón tay ấy, nước mắt rơi liên tục lên lòng bàn tay cô lẫn ngón tay ấy.
" Hứa Mộ Nhiên... " cô nói không nổi lời, liên tục ngó từ tay mình sang hắn.
" Phải ! Là tôi đã cho người chặt ngón út của Hàn Tuyên xuống đấy ! " hắn tự mình trả lời nghi vấn trong đầu cô, thản nhiên đứng dậy, bước tới gần chỗ Tranh Nhi.
Mà, cô nghe xong câu trả lời của hắn, cầm chặt lấy ngón tay ấy, khóc nức nở, hắn khom người xuống, cường thế giữ lấy cầm cô, đôi mắt của hắn pha đầy sự giận dữ.
" Hàn Tranh Nhi đây chính là hình phạt cho việc em tự sát...
Đừng tưởng tôi chỉ hâm dọa mà không dám làm...
Em thử một lần nữa đυ.ng tới giới hạn của tôi xem... " hắn càng nói càng gằn giọng, đầu hắn cũng cúi xuống gần mặt cô hơn.
Hắn nâng cầm cô cao lên nữa, nhìn cô run run cầm lấy ngón tay kia, bàn tay của hắn đột ngột bóp chặt mặt cô, ở trên cao thống trị, giáng xuống cho cô những mệnh lệnh.
" Hàn Tranh Nhi...
Kể từ bây giờ hể em còn chống đối tôi...
Hàn Tuyên sẽ bị tôi băm vằm ra cho cá ăn ! " hắn vứt mặt cô ra, đứng thẳng người, quay lưng lại với cô, tiếp tục nói.
" Nhớ cho kĩ, em là tứ phu nhân của tôi
Kể bây giờ nhiệm vụ của em là làm vợ và sinh con cho tôi ! "
Nói tới đó, hắn bỗng ngừng, xoay người lại, khụy người xuống, lần nữa giữ chặt cằm Tranh Nhi.
" Ngoan ngoãn nghe lời tôi !
Lần này là ngón út...lần sau không chắc sẽ là một ngón tay đâu ! "