Đồ trên người hắn nhanh chóng được cởi bỏ, body rắn chắc vẫn còn, 9 năm qua hắn vẫn giữ lối sống lành mạnh, thường xuyên rèn luyện thân thể, dù hắn mất đi một tay thì vẻ đẹp tượng tạc chưa bao giờ mờ nhạt.
" Hồ ly nhỏ, để xem 9 năm qua...cơ thể này có bao nhiêu thay đổi... "
Hắn hung hăng lột đồ cô, hai mắt lập tức hoa cả lên, đường cong sau thời gian dài nhìn càng mê người, chỗ nào cũng đẫy đà kí©h thí©ɧ hắn.
" A Nhiên...đừng nhìn như vậy... "
Tranh Nhi có chút xấu hổ, quá lâu rồi cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày chồng mình còn sống, còn đang thỏa thích nhìn thân trần của mình, có chút không thích nghi.
" Ngại à...anh là chồng em!
Không được ngại! "
Nói rồi, hắn như thú, cưỡng đoạt môi mọng, hút mật ngọt trong khoang miệng đầy đủ liền lật nàng cô ôm vào trong l*иg ngực rộng lớn, mồ hôi từ người cô tiếc ra thật thơm, bao năm rồi không đổi, là mùi của hoa ly trắng mọi thứ của cô đều tuyệt vời.
Hắn bị kí©h thí©ɧ đạt giới hạn, hải sâm ngủ yên suốt 9 năm hưng phấn đứng thẳng lên, hắn không đủ kiên nhẫn dạo đầu, liền vọt tiến vào, nhanh chóng thúc hông giục giã.
Tranh Nhi cũng đón nhận hắn, tiếng kêu rên dần ái muội mê mị.
" Bà xã, ngoan thật đấy, cắn nuốt anh như vậy sao chịu nổi đây... " hắn thều thào, ngậm lấy vành tai phiếm hồng của cô vân vê.
" A...A Nhiên...chậm chút...đau...hỏng mất... " cô bấu tay vào tấm nệm bên dưới, quá lâu không trải qua chuyện chăn gối, hắn vội vàng đi vào, còn hung tàn làm cô vừa đau vừa sướиɠ.
" Hồ ly nhỏ...là ai vừa nãy chê chồng...
Sao? Mới đó đã than rồi...
Đêm nay anh sẽ cho em thở không kịp với anh! "
Hắn mạnh mẽ đâm vào quá sâu, tiết tấu dồn dập quên cả thở, thời điểm rút ra hải sâm, liền kéo theo trọng lực người cô, cặp mông tuyết trắng nâng cao lên theo động tác hắn ra vào, chất dịch lỏng dinh dính càng ngày rĩ ra càng nhiều, ướt đẫm tấm nệm hoa lệ.
Vật nóng bỏng của hắn tiến vào mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều xô tới, cô gái đơn thuần rất lâu nếm lại mùi vị nghẹn ngào khóc lên.
" Khóc rồi à? Anh sẽ còn cho em khóc nhiều hơn! "
Hắn rong ruổi đâm vào như đi săn thú, không biết mệt mỏi đem đâm căng nứt hoa viên kiều nộn của cô.
" Hồ ly nhỏ, bò dậy đi, chổng cái mông xinh đẹp này lên, như vậy mới thoải mái được " hai chân hắn kiên cố kẹp lấy hông cô cúi người sát xuống nói.
Gương mặt người đàn ông động tình đầy mồ hôi đỏ bừng, tròng mắt đen như muôn ngàn vì sao lấp lánh nhìn cô, giọng nói trầm trầm dụ hoặc.
Tranh Nhi cũng bị hắn mê hoặc, thêm những cảm giác sướиɠ đến sảng người mông vô thức đẩy cao lên, đón nhận hắn tiến vào.
Khi này lúc hắn chọc vào trên bụng nhỏ còn gồ lên hình dạng cây gậy thô dài khủng bố.
" Bà xã...nói cho anh, có bao nhiêu thoải mái trong em? "
" Ưʍ... "
Cô gái nhỏ vui sướиɠ nồng nhiệt nói không nên lời, hai chân mảnh khảnh quỳ gối đang run rẩy đón nhận hắn đâm vào, hai chân hắn kẹp bên sườn cô nóng bỏng.
Bất luận hắn tàn nhẫn hay ôn nhu, giờ đây đầu óc cô chỉ có hắn, người chồng duy nhất cô yêu bằng cả cuộc đời, hắn càng đẩy vào bao nhiêu thì hưng phấn càng tràn trề.
" A Nhiên...em yêu...anh... "
" Hồ ly nhỏ...anh sẽ bắt em đền bù tình yêu cho anh cả đời này... " hắn miết môi lên lưng trần, cúi người sát xuống vành tai lành lạnh, nói.
" Thực thoải mái... A ~ còn muốn...nhanh...
A Nhiên...em muốn anh cả đời... "
" Được, bà xã ngoan, anh cho em hết...tấm thân này chỉ dành cho em... "
Hai người hoà làm một, tiết tấu đúng theo cô mong muốn dần đần đẩy nhanh mãnh liệt, hắn từ phía sau rút ra rồi lại đâm vào * phanh phanh * như máy, ma sát với mông lớn tạo ra những tiếng nhóp nhép rất d.âm mỹ.
Cô run cả người sung sướиɠ hưởng thụ dưới thân hắn, đổi qua các loại tư thế nằm cho hắn đè lên trên, rồi lại quỳ bò cho hắn đâm từ phía sau, cũng có lúc hắn nằm sau lưng cô thúc mạnh vào hoa viên diễm lệ.
Không biết hắn xuất ra bao nhiêu lần, mà vẫn căng cứng cường tráng như thường, tinh hoa hoà lẫn với dịch vị của cô văng tứ tung, khiến hai người điên cuồng ngập trong kɧoáı ©ảʍ.
Hải sâm thô lớn mang theo độc chiếm cường ngạnh, từng chút một đâm cô đạt tới cao trào, khi hắn cường liệt đâm tận vào hoa tâm, liền cúi xuống trằn trọc hôn cô.
Môi lưỡi giao nhau khiến cô hít thở không thông, há miệng lớn tìm lấy không khí trong miệng hắn, lưỡi mềm nhỏ bị hắn cuốn lấy mài mυ"ŧ làm cô trở nên điên loạn.
Vừa cao trào xong hắn lại nhiệt tình như cũ, cánh tay vững chắc ôm cô đứng lên, sau đó đỡ chân cô lên cao, tiếp tục tiến vào.
Tâm hoa căng tràn vì hải sâm thô dài cắm vào, hành tẩu cọ xát khiến cô mất khống chế.
" A Nhiên...sâu quá... "
Cô khóc kêu, hắn cũng không có dừng lại, tựa hồ nghe đến thanh âm uyển chuyền của cô lại càng hăng máu.
Đóa hoa kiều diễm bị hắn đâm sâu từng nhát, trong bụng cô vấn đầy tinh hoa nóng bỏng của hắn xuất ra khi nãy, khiến hắn sung sướиɠ vì cảm giác này là cô lại lần nữa thuộc về riêng hắn.
Hơi thở dốc thô nặng, vừa đi khắp căn phòng vừa thúc vào trong cô, rồi cuối cùng quay lại trên giường lớn, dưới ánh đèn nhu mỹ, thân thể thiếu nữ bị hắn điên cuồng xỏ xiên tới nhũn ra.
Âm thanh * phanh phanh phanh * thâm nhập do tiết tấu vận động nhanh của hắn tạo ra, vô số chất lỏng trong suốt tuông ra, nhìn cô tả tơi lại xinh đẹp biết bao nhiêu.
Ánh mắt nhuộm đầy ái muội nhìn cô, cực đoan thọc vào rút ra nhanh chóng không ngừng nghỉ.
Hắn nhấn chìm cô trong bề du͙© vọиɠ, trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt che trời lấp đất.
Hai mắt mỹ lệ long lanh đầy nước yếu ớt nhìn hắn, khiến hắn không kìm được đẩy hông mạnh hơn, đâm chọc tàn nhẫn.
" Sao? Còn chê chồng em không? "
" Thiết nghĩ anh có nên làm rách nó cho em chừa không? "
" A...đừng...em sai rồi...A Nhiên...nhẹ một chút... " cô bị hắn làm hoa cả mắt, nhịp đột ngột mạnh mẽ làm cô sợ hãi, sợ hắn sẽ thật sự điên máu làm hỏng chỗ đó của cô mất.
" Vợ cầu anh như vậy...vậy anh sẽ từ từ tận hưởng em đến hết đời... "
Hắn vừa ra vào vừa cúi xuống hôn cô, tận hưởng nuốt hết hương vị mê người vào bụng.
" A a a ~"
Mỗi tầng thịt non bên trong bị hắn đào xới, ma sát trái phải, lại một đợt tinh hoa nóng bỏng nữa rót nhập vào trong.
Chẳng biết hắn làm đến mấy lần, cô run rẩy nằm bất động trên giường, đầu óc không nhớ nổi chuyện gì nữa, ngủ ngon dưới thân hắn.
....
Từ khi Hứa Mộ Nhiên trở về sau 9 năm, dinh thự to lớn càng lúc càng trở nên ấm cúng, rộn rã tiếng cười, hắn cũng bắt đầu quay lại làm trụ cột che chở một đời cho Tranh Nhi và các con.
Hai năm sau, vì thường quan hệ không an toàn mà cô lại sinh cho hắn một bé gái, cô bé được sinh vào mùa đông nên được hắn đặt cho cái tên là Sương Giáng.
Hạnh phúc cứ như thế kéo dài, những đứa con cũng yên bề gia thất, cô và hắn từ bỏ chốn phồn hoa đô thị đến Thụy Sĩ sống cùng hai chị em kết nghĩa kia, mở một tiệm hoa ly nhỏ, ngày trồng hoa, đêm ngắm cảnh bình yên.
Về sau khi Tranh Nhi mất, hắn cũng nhờ người tiễn hắn đi cùng với cô, một kiếp trọn vẹn lời hứa, cả hai được yên nghỉ trong phần mộ do hắn chuẩn bị, cùng ngày nắm tay đổi kiếp.